Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 159 : Bút Ký Zombie (28)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


"Hiện tại nói lần cuối cùng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm, mọi người tự nguyện tham gia nhiệm vụ, đến địa điểm nghe theo chỉ huy, sống chết tùy mệnh."



Đinh Thu Dịch cầm kèn đồng rống với người đứng trên đất.



Không sai, lần này là Đinh Thu Dịch dẫn đội.



"Vâng."



"Được, hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi, không muốn rút lui thì lên xe phía sau, lập tức xuất phát."



Đa số đội ngũ sau khi nghe xong, trực tiếp ra xe vận tải phía sau, chỉ có số ít người đang do dự.



Xác định những người còn lại không lên xe, Đinh Thu Dịch cho mọi người xuất phát.



Một chiếc lại một chiếc đi ra căn cứ, người sống sót bên ngoài càng nhiều, chi chít người và người.



Đội ngũ Ninh Nhạc ở trên xe tải thứ hai đếm ngược, Bạch Tuyết Vy ngồi sát chàng trai cao lớn.



"Hạ Diễm, anh nói trên chiếc xe việt dã màu xám tro là ai ngồi?"



Bạch Tuyết Vy có hơi ngạc nhiên hỏi: "Em thấy vừa nãy ngừng lại một lúc, thì có người bảo vệ cho chiếc xe đó."



Hạ Diễm lắc đầu: "Không biết."



"Còn có thể là ai, không phải là cấp cao trong căn cứ này sao? Nghe nói zombie lần này có thể là cấp ba, những người đó đi xem cũng không có gì kỳ lạ mà?"



Trần Duy như đoán ra mọi chuyện, bộ dạng kiêu ngạo.



"Chúng ta đi giết zombie, còn phải hao phí nhiều sức lực như vậy để bảo vệ bọn họ, những người này cũng không biết là có phải tới thêm phiền toái không."



Một dị năng đi cùng xe bất mãn lên tiếng.



"Ngồi bên trong là Diệp Miểu."



Ninh Nhạc thản nhiên nói: "Con gái căn cứ trưởng."



Ninh Nhạc vừa nói ra, người trên xe cười lạnh: "Những thiên kim tiểu thư này chỉ lo chơi đùa, thực sự không thấy cuộc sống khó khăn."



"Ai bảo người ta có người cha tốt."



Trên xe nói dăm ba câu liền châm chọc, một câu nói của Ninh Nhạc khiến cho Minh Thù còn chưa xuất hiện, đã bị những người này bài xích.



...



Đội ngũ đi ban ngày gặp zombie vài lần, nhưng số lượng cũng không nhiều, không thương vong đến thành phố bên cạnh.



Đinh Thu Dịch để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai mới đi vào.
Minh Thù mở cửa lên xe, tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, nhưng làm mọi người giật mình.



Xe mở đường phía trước đi theo hướng Minh Thù chỉ, xe phía sau thong thả chạy theo, vứt bọn họ ở nơi này.



Đừng nói vật tư, ngay cả xe cũng không có để lại.



Lúc này, mọi người mới phát hiện có cái gì không đúng.



Không có xe và vật tư, tất cả đều không được.



Chàng trai nhanh chóng ngăn cản xe Minh Thù, rống giận với người bên trong:



"Cô có ý gì? Trêu đùa chúng tôi à?"



Minh Thù hạ cửa sổ, khẽ cười: "Các điều chú ý khi rời căn cứ, các ngươi không nghe rõ sao? Nghe theo chỉ huy, hiện tại đội ngũ này là do tôi chỉ huy."



"Cô có tư cách gì chỉ huy?"



Chàng trai không phục cắt ngang: "Chỉ là một thiên kim tiểu thư, cô giết qua zombie sao?"



Minh Thù nói tiếp: "Hiện tại đội ngũ này là do tôi chỉ huy, tùy các người thích nghe hay không nghe, không nghe có thể đi, không ai cản."



Chàng trai tiếp tục rống to hơn: "Dù sao cô cũng phải để xe và vật tư lại cho chúng tôi!"



Minh Thù nâng cằm cười: "Các người nhận nhiệm vụ cam đoan nghe theo chỉ huy, xe và vật tư mới có thể để các người sử dụng, hiện tại các người muốn tách khỏi đội ngũ đường ai nấy đi, tại sao phải đưa vật tư cho các người? Nghĩ tôi làm từ thiện à? Cậu thật sự ngây thơ thế sao, vẫn nên quay về nhà trẻ zombie của cậu đi."



Chàng trai bị nghẹn nói không nên lời.



Mọi người: "..."



Dường như thiên kim đại tiểu thư này không vô dụng như vậy.



Thực ra bọn họ không biết Minh Thù, chỉ là trên đường đi nghe một số người bàn tán, ấn tượng đầu tiên với cô rất kém.



Có người thông minh, lập tức xoay người lên xe. Xe và vật tư đều là của căn cứ, nếu như bây giờ bọn họ rời đi, cái gì cũng không có.



Chàng trai không nghĩ tới cuối cùng mình lại bị chèn ép như vậy, xấu hổ vô cùng.



Ninh Nhạc càng phiền muộn, chính mình làm như vô tình khiến những người này có ấn tượng không tốt với cô, không nghĩ tới chỉ trong một hiệp, những người này lại không dám xem thường Minh Thù.



Thông thường, thiên kim tiểu thư gặp phải chuyện này, chỉ biết tức giận kêu to, để người bên cạnh giúp đỡ xử lý.



Nhưng cô ta chỉ từ tốn nói vài câu, liền làm thay đổi suy nghĩ của những người này, khiến mọi người cảm thấy cô cũng không dễ bị bắt nạt như vậy.



Quả nhiên không dễ đối phó.