Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1582 : Thành thị giết chóc (14)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


"..." Nam Ẩn lộ ra thần sắc ủy khuất: "Sao cô lại quan sát cẩn thận như vậy."



"Cho nên tại sao phải gạt tôi?" Rõ ràng có năng lực tự vệ, lại giả vờ như một bộ dáng vẻ ai cũng có thể ức hiếp.



Con bà nó!



Tiểu yêu tinh quả nhiên là diễn viên chuyên nghiệp a!



Coi như không có ký ức, kỹ thuật diễn xuất vẫn là trước sau như một.



Vốn cho rằng là một con chó con vô hại.



Không nghĩ tới là một ác thú ngụy trang đến vô cùng tốt!



Nam Ẩn nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là muốn... Đi theo cô." Hắn lại không làm sai.



"Nói như vậy vết thương trên người cậu cũng là tự mình làm?" Xem Hổ ca như vậy, đoán chừng là không nỡ động thủ với hắn.



"Tôi sợ cô không dẫn tôi đi..." Nam Ẩn không dám giấu diếm: "Chỉ có thể như vậy."



Minh Thù dùng sức cầm tay hắn: "Cho nên cậu cứ như vậy tự làm mình bị thương?"



"Đau..."



"Đừng a... đau."



Nam Ẩn ủy khuất không thôi, kìm nén sự bực bội không dám lên tiếng.



Không kêu liền không kêu



Hai người giằng co một trận, Minh Thù khẽ cắn môi, cuối cùng nới lỏng lực đạo.



Cô xoay người đi xuống: "Đêm nay cậu ngủ một mình đi."



Nam Ẩn lập tức phản đối: "Không muốn..."



Minh Thù mỉm cười: "Đừng giả bộ ủy khuất, cậu cũng có thể giết người, còn sợ sao?"



"..."



Cửa phòng phịch một tiếng đóng lại.



-



Minh Thù đứng bên ngoài đến hừng đông, trên mặt đất có không ít đồ ăn vặt tán loạn, ngày thứ hai Mạn Mạn nhìn thấy cô đứng tại cửa ra vào liền giật mình.



Mạn Mạn cẩn thận tới gần: "Nguyên Miểu, cô..."



Minh Thù giơ ngón trỏ lên.



Mạn Mạn lập tức im miệng.



"Đi xuống trước đi."



"Ồ."



Mạn Mạn nhìn cửa phòng, lại nhìn Minh Thù, kỳ quái gãi gãi đầu.
Lúc ấy đám người đứng ngoài cửa lớn kia biểu hiện ra chính là người mới vừa vào.



Sao cô lại muốn đoạt vật tư của bọn họ?



Cho nên khẳng định cô đã nhìn ra cái gì!



Bà cô nhỏ vẫn là bà cô nhỏ!!



-



Đối phương tận lực theo dõi lại không muốn bọn họ nhìn ra, nhưng Minh Thù bên này cũng đã biết rõ trong lòng.



Từng người mang theo tâm tư xấu xa lại chờ đợi hai ngày.



Hôm nay một trong tứ mỹ nhân vội vàng chạy vào: "Bà cô nhỏ, bọn họ giống như muốn hành động."



"Ồ? Đợi lâu như vậy mới hành động, kiên nhẫn không tệ lắm." Minh Thù chỉ là nói một tiếng.



"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"



"Chờ chứ sao." Minh Thù chống cằm cười một chút: "Chờ bọn họ tự đưa tới cửa."



"..." Bà cô nhỏ này cười cũng quá làm người ta sợ hãi, không biết còn tưởng rằng đang muốn ăn thịt người.



Quả nhiên vào ban đêm chưa được bao lâu, bên ngoài đã có động tĩnh.



Minh Thù ngồi trong đại sảnh, giống như bình thường chỉ để lại một chiếc đèn.



Lão Đại cùng ba con hàng kia tự phần mình đứng trong góc xó xỉnh.



Chờ người bên ngoài hành động.



Cửa lớn bị người ta đẩy ra một chút, để bọn họ tiện hơn, hôm nay Minh Thù còn cố ý không khóa cửa, một nhân vật phản diện tốt như cô sớm đã không tìm được.



Sau khi cửa bị đẩy ra lại yên tĩnh một hồi, đoán chừng là đang chờ động tĩnh bên trong.



Minh Thù đứng ở nơi bọn họ không nhìn thấy.



Rất nhanh liền có cái gì bị ném vào từ trong khe hở.



Lão Đại động như u linh, một cước đá vật kia đi.



Bang ——



Đồ vật đập trên cửa bị phản trở về.



Minh Thù cùng tam mỹ nhân nhìn về phía lão đại.



Lão Đại: "..."



Sai lầm sai lầm!



Minh Thù bịt lỗ mũi, đem đồ vật bốc khói đá ra ngoài, trong không khí tất cả đều là khói mịt mù, những người còn lại lập tức học theo Minh Thù nín thở.



Minh Thù chuyển tới nơi hẻo lánh, đèn pin chiếu vào bên kia, người bên ngoài còn chưa kịp thấy rõ là ai đã hôn mê.