Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1585 : Thành thị giết chóc (17)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Đại Giang ca quả thật là một người thành thật, thời điểm Minh Thù rời đi còn đưa cho cô một chút đồ ăn, cảm tạ ơn cứu mạng của cô.



Minh Thù đương nhiên tiếp nhận.



Lên xe, lão Đại mới hỏi ra việc đã nhẫn nhịn rất lâu: "Bà cô nhỏ, Phong Vân Môn đây là muốn làm gì?"



"Đại khái muốn..." Minh Thù chống cằm trầm tư: "Thống nhất thiên hạ."



Lão Đại: "..."



Ngươi trầm tư liền ra một câu Chuunibyou như thế?



Thống nhất thiên hạ cái rắm a!



Coi Thanh Long hội người ta đã chết sao?



"Được rồi, chuyện này không liên quan đến chúng ta, trước đó không phải Đại Giang ca đã nói phía đông có một mảnh đất không tệ sao, đi xem một chút."



"Được rồi, bà cô nhỏ."



Lão Đại nổ máy xe, đi về phía mảnh đất Đại Giang ca nói kia.



Một mảnh đất này cũng là khu biệt thự, đại khái là vừa xây xong.



Mặc dù không tốt như Thanh Long hội, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với những nơi khác, bất quá bởi vì đã lâu không có người ở nên có không ít cỏ hoang.



Minh Thù đi vòng quanh bốn phía, trong biệt thự cũng đầy đủ mọi thứ.



"Chỗ này không tồi, ở chỗ này đi."



"Bà cô nhỏ, nơi này có phải quá không an toàn không?" Lão Đại có chút chần chờ.



Bọn họ cũng không có nhiều người như Thanh Long hội.



Bất quá lão Đại phản đối cũng không có tác dụng, cuối cùng quyết định sẽ ở nơi này.



Lão Đại trở về đón Mạn Mạn cùng một huynh đệ khác, thuận tiện đem đồ vật bên kia lấy tới.



"Thích nơi này không?" Minh Thù mang theo Nam Ẩn lên lầu.



Nam Ẩn nở nụ cười mềm mại: "Thích, ở cùng em đều thích."



"Nói láo hết bài này đến bài khác."



Nam Ẩn bối rối nắm chặt tay Minh Thù: "Tôi đối với em là thật lòng."



"Chân tình có thể ăn sao?"



"... Có thể." Nam Ẩn thấp giọng, cũng có chút chờ mong: "Em có muốn thử một chút hay không?"



Minh Thù: "..."



Minh Thù dời mắt: "Cậu chọn một phòng đi."



Nam Ẩn có chút thất vọng dưới đáy mắt, ngược lại tự động viên mình, thất bại chính là mẹ của thành công, hắn sẽ thành công!



Nam Ẩn chọn phòng xong, Minh Thù thu thập một chút, vừa vặn bọn lão Đại cùng Mạn Mạn cũng đã đến.



Biệt thự đều phải sắp xếp một lần nữa, mấy ngày trước đều là binh hoang mã loạn, mỗi người đều bề bộn nhiều việc.
Minh Thù hôn lên cánh môi hắn một chút, trằn trọc hôn một hồi lâu: "Lần sau đi."



Nam Ẩn thất vọng gật đầu, một mặt nhu thuận.



Bộ dạng này làm Minh Thù cảm thấy giống như cô đang khi dễ hắn.



Cô cởi giày xuống lên giường, ép người dưới thân thể hôn một hồi lâu.



"Em... Đừng hôn."



"Là cậu nói a."



"Ừ..." Hôn hắn liền sắp không nhịn được nữa.



Minh Thù nằm vào bên cạnh, Nam Ẩn chủ động cọ qua, kéo tay của cô đặt bên hông, chậm rãi chuyển xuống: "Giúp tôi một chút có được không? Tôi khó chịu."



Minh Thù: "..."



"Tôi thật sự rất khó chịu." Thanh âm của Nam Ẩn ủy khuất, âm cuối tựa hồ còn mang theo chút nghẹn ngào.



Cách lớp vải cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực truyền tới.



Minh Thù liền biết mình không nên tin tưởng tiểu yêu tinh này.



Phi!



Lần sau phải nhịn lại!



Cũng không tiếp tục hôn trộm!



*



【 Hài Hòa Hiệu 】



Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ, hôn tôi!



Minh Thù: Không dám không dám, không thể trêu vào.



Cửu Thiếu: Tôi có đồ ăn ngon nha.



Minh Thù:... Không! Trẫm mới không phải người nông cạn như vậy!



Cửu Thiếu: Thật sự không muốn sao? Tôi thế nhưng là đặc biệt mua cho em, ăn rất ngon đấy, em xem...



Minh Thù:... Hôn một chút?



Cửu Thiếu: (nghĩ nghĩ) ừ, hôn một chút.



Mười phút sau.



Minh Thù: Đã nói là hôn một chút?



Cửu Thiếu: Là một chút a, bất quá là thời gian dài một chút.



Minh Thù: (sờ đao)



Cửu Thiếu: Cô vợ nhỏ, đồ ăn vặt đồ ăn vặt, đến, tôi cho em ăn, a...