Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1587 : Thành thị giết chóc (19)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Khói bụi mịt mù, Cừu Phú cùng Trang Tĩnh ngã vào một bên xe, trên thân hai người bị nổ có chút chật vật, nhưng không có bị thương.



"Đại ca."



Trang Tĩnh nhanh chóng đỡ người lên.



Cừu Phú nhìn về phía biệt thự bên kia, Minh Thù đang đứng tại cửa chính, một số người đứng bên cạnh, trong tay đều cầm vũ khí.



Người Cừu Phú mang đến sau khi phát sinh nổ tung đã bị bom nổ chết gần hết, lúc này tất cả mọi người xông tới.



Hai bên hình thành cục diện đối nghịch.



"Nguyên Miểu!" Cừu Phú sắc mặt âm trầm: "Cô muốn nổ chết tôi?"



Minh Thù giương môi khẽ cười: "Anh vẫn thật là... Đoán sai rồi, nếu là tôi, cũng sẽ không để anh sống sót."



"Đây là địa bàn của cô, không phải cô thì là ai? Nguyên Miểu, cô thật đúng là làm ra được!" Hôm nay hắn mang theo thành ý đến mời cô trở về, cô lại đối với hắn như vậy?



"Bên ngoài biệt thự không thuộc quyền quản lý của tôi..." Minh Thù cười một chút, đột nhiên nhận nồi: "Chính là tôi làm, thì sao?"



Hiệp sĩ cõng nồi Minh Thù online.



Người phía sau Cừu Phú lập tức cầm súng lên đạn.



"Cô..."



"Làm cái gì làm cái gì!" Lão Đại cầm súng nhắm vào bọn hắn.



Bầu không khí đột nhiên khẩn trương lên.



Bốn phía biệt thự lần lượt xuất hiện người, người hôm nay Cừu Phú mang theo so với Minh Thù bên này rõ ràng không chiếm được ưu thế.



Cừu Phú thần sắc nghiêm nghị: "Nguyên Miểu, cô nhớ kỹ cho tôi."



Minh Thù mỉm cười gật đầu: "Tôi sẽ nhớ kỹ."



Cừu Phú: "..."



Cừu Phú lên xe rời đi, Trang Tĩnh nhìn Minh Thù một chút, cũng lên xe theo.



"Đại ca, cứ để như vậy?"



Cừu Phú nhìn đám người đứng ven đường đang nhìn chằm chằm hắn, xanh mặt: "Cô ta bên này có nhiều người như vậy, cùng cô ta náo, khẳng định không chiếm được lợi thế."



"Thế nhưng..."



Cừu Phú đưa tay, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta đừng nói nữa.
"..." Lão Đại nhìn hai người ân ân ái ái một chút, chỉ cảm thấy hoảng loakn: "Cũng không thể nói như vậy, dù sao cũng là điểm sống sót."



"Điểm sông sót cướp của Thanh Long Hội hoặc là Phong Vân Môn càng nhanh."



"..." Có đạo lý a!



Người còn sống sót trong tay cũng không chỉ còn một chút điểm sống sót.



Nhưng người mới...



"Vậy chúng ta lúc nào đi đoạt?" Lão Đại kích động, bọn hắn đã có nhiều người như vậy, còn có vũ khí, hoàn toàn không phải sợ.



Minh Thù nhìn lão Đại một chút, vuốt vuốt tay Nam Ẩn thổi thổi, sau đó mười ngón đã nhau: "Các người đã luyện xong?"



"Không kém bao nhiêu, có thể nổ súng là được, cũng không thể trông cậy vào người luyện thành xạ thủ a?"



"Luyện tập nhiều, đừng để bị người ta thu đầu người."



"..."



Lão Đại gãi gãi đầu, những người kia hắn xem qua chính là lính quèn, không có điểm gây sợ, nơi nào cần phải hao tâm tổn trí như thế.



Chờ lão Đại lơ ngơ rời đi, Nam Ẩn mới mở miệng: "Gần đây em đều đang hỏi thăm tin tức của Phong Vân Môn, vì sao?"



Minh Thù nhéo mũi hắn một chút: "Câu lại nghe trộm tôi nói."



"Em lại không có tránh tôi..." Nam Ẩn sờ mũi một cái.



Coi như hắn không muốn nghe, đôi khi cũng có thể nghe thấy, cái này không phải lỗi của hắn.



"Tôi cảm thấy Phong Vân Môn đang làm chuyện đại sự gì đó." Minh Thù giải thích: "Thanh Long Hội sau lần giao chiến kia cùng Phong Vân Môn cũng biến thành có chút kỳ quái."



"Chuyện đại sự gì?"



"Cậu không cảm thấy gần đây người trở nên càng ngày càng ít sao?"



Trước đó còn có thể nghe thấy tiếng súng cùng tiếng đánh nhau, hiện tại cơ hồ là không nghe được.



Trước kia ở bên ngoài ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy người đi thoảng qua, hiện tại ra ngoài, đi mấy con phố cũng không nhìn thấy một bóng người.



"Ừ..." Nam Ẩn mê mang hỏi: "Có quan hệ gì sao?"



Minh Thù nhún vai: "Không biết, cho nên mới điều tra."



Nam Ẩn hạ mắt, chậm rãi "A" một tiếng.