Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1590 : Thành thị giết chóc (22)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Nam Ẩn núp bên trong lùm cây, từ nơi này của hắn có thể nhìn thấy chiến trường đang giao chiến bên ngoài.



Trong bụi cây có bóng đen lóe lên, Nam Ẩn liền mất tung tích



Trên chiến trường rất nhanh liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng dần dần ngừng lại.



Người xâm nhập cảnh giác nhìn bốn phía, cuối cùng phất tay bắt đầu rút lui.



Nam Ẩn đứng trên sân thượng nhìn người xâm nhập đang rút lui phía dưới, ngón tay trắng nõn dưới áo khoác đen có máu tươi đang chảy xuống.



Hắn giơ tay lên cởi áo khoác ra, dùng áo khoác đen lau sạch sẽ từng chút từng chút máu trên ngón tay, tiện tay đem áo khoác ném xuống sân thượng.



Trong nháy mắt quay người, trên mặt hắn lộ ra sự ngây thơ vô tội mờ mịt, phảng phất không biết tại sao mình lại ở nơi này.



Áo khoác sau lưng đang chậm rãi rơi xuống.



-



Nam Ẩn trở về, biết được Minh Thù không ở đây, hắn có chút thở phào.



Nhưng khẩu khí này còn chưa thả lỏng ra liền nghe nói Minh Thù dẫn người đến Phong Vân Môn.



Biểu lộ trên mặt Nam Ẩn đều sắp duy trì không được, tại trong tầm mắt nghi hoặc của Mạn Mạn liền bước nhanh lên lầu.



Cô đến Phong Vân Môn làm gì?



Nam Ẩn ở trong phòng nghĩ tới nghĩ lui, nếu hiện tại hắn đi qua, nhất định cô sẽ hoài nghi...



Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?



Nếu cô tức giận thì làm sao bây giờ?



Cuối cùng Nam Ẩn cắn răng một cái, vẫn là quyết định đi qua.



Nam Ẩn tránh khỏi người của biệt thự, đi về phía khách sạn Phong Vân.



Vừa tới gần khách sạn Phong Vân liền nghe thấy tiếng súng, hắn lập tức tăng thêm tốc độ.



Đã có thể nhìn thấy vài chữ khách sạn Phong Vân to trên cửa, cửa chính chất đống không ít thứ, hai bên đang ở bên ngoài khách sạn Phong Vân đánh nhau.



Nam Ẩn đứng trong ngõ hẻm, tìm kiếm thân ảnh của Minh Thù.



Nhưng hắn cũng không nhìn thấy.



Ngay tại thời điểm Nam Ẩn nghi hoặc, đột nhiên thoáng nhìn qua thân ảnh người xâm nhập.



Hắn cấp tốc nhìn quanh bốn phía, khách sạn Phong Vân rất cao, nhưng các toà nhà bốn phía cũng không cao, lúc này đều mơ hồ có người xâm nhập xuất hiện.



Trong lòng Nam Ẩn cảm thấy nặng nề.



Thanh Long Hội bị tập kích, Phong Vân Môn tự nhiên cũng tránh không được.



Soạt ——




"Người trao đổi kỹ năng?" Khó trách trên màn ảnh máy vi tính tự mình gõ, liền biết vị kỹ năng trao đổi này là một vật sống.



Có thể nói có thể nhảy, tự nhiên là có thể đem tin tức truyền đi.



Nam sinh đưa tay, trong không khí có ánh sáng nhàn nhạt thoáng hiện, cứ như vậy có rất nhiều ô vuông nhỏ xuất hiện.



Bên trong ô vuông có dấu chấm hỏi, cái gì cũng không nhìn thấy.



Bất quá cứ như vậy đã có thể khiến người ta tin tưởng.



"Cô muốn ra ngoài không?" Nam sinh hỏi.



"Không muốn." Minh Thù không chút nào chần chờ cự tuyệt.



"..."



Nam sinh hiển nhiên bị nghẹn họng một chút.



Tại sao lại có người không muốn ra ngoài?



Nơi này cũng không phải nơi gì tốt.



"Nguyên Miểu tiểu thư vì sao không muốn ra ngoài?"



"Nơi này có ăn có uống, còn có thể xưng vương xưng bá, rất tốt, tại sao phải ra ngoài?"



"Cô không muốn biết những người xâm nhập kia là xảy ra chuyện gì sao?"



"Không muốn."



Nam sinh tốt tính tiếp tục nói: "Vậy cô không muốn biết tại sao mình lại ở chỗ này?"



"Không muốn."



Minh Thù liên tiếp mấy cái không nuốn, nam sinh coi như tốt tính lúc này cũng có chút nhịn không được.



"Như vậy xin hỏi Nguyên Miểu tiểu thư tới nơi này cần làm chuyện gì? Cô tới đây, không phải là vì tìm kiếm đáp án này?"



Minh Thù nhẹ nhàng nói: "Tôi chỉ là muốn biết nơi này có người tôi muốn tìm hay không, thuận tiện đoạt... Không phải, hỏi các người đang làm gì."



Nam sinh: "..."



Nam sinh cực lực nhẫn nhịn: "Nguyên Miểu tiểu thư muốn tìm ai?"



Minh Thù liếc hắn một chút: "Dù sao cũng không phải cậu."



Nam sinh tiếp tục nói: "Nói không chừng tôi biết thì sao?"



"Vậy thật đáng tiếc, tôi cũng không biết hắn tên gì." Thân phận của tiểu tiểu tinh nghịch là gì, nếu trẫm biết đã tốt.



"..."