Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1592 : Thành thị giết chóc (24)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Bên ngoài một khoảng cách sụp đổ còn có một lối đi vẫn chưa hoàn toàn phong kín, từ lúc Nam Ẩn làm ra lối đi bò qua đến liền có thể nhìn thấy.



Nam Ẩn nhảy xuống, giang tay ra kéo lấy tay Minh Thù.



Nam Ẩn một tay ôm lấy người: "Tôi cho là em xảy ra chuyện gì rồi."



"Không có việc gì." Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn: "Mạng tôi rất lớn, sao cậu biết tôi ở đây?"



Nam Ẩn: "..."



Nam Ẩn buông Minh Thù ra, nhu thuận nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước."



"Nam Ẩn."



Nam Ẩn nhất thời sụp đổ xuống, phải bịa lý do thế nào mới có thể để cô tin tưởng đây?



"Tôi..."



Lời phía sau của hắn còn chưa nói hết, đột nhiên kéo Minh Thù lui về phía sau, đề phòng nhìn người từ trong lối đi ra tới.



"Nam Ẩn?" Nam sinh có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở chỗ này?"



Nam sinh nhảy xuống, ánh mắt đảo qua trên người Nam Ẩn cùng Minh Thù, không biết đã rõ ràng việc gì, lộ ra một nụ cười mập mờ.



"Không phải cậu nói mặc kệ nơi này sao?" Nam sinh nói: "Làm sao lại tiến vào rồi?"



Nam Ẩn nắm chặt tay Minh Thù, không nói gì.



Trang Tĩnh cùng Cừu Phú phía sau một trước một sau đi ra, Cừu Phú đau đến đầu đầy mồ hôi: "Ra ngoài, mau đi ra..."



Hắn không thể chờ đợi ở chỗ này.



"Chúng ta đi." Nam Ẩn kéo Minh Thù đi ra ngoài.



Trong lối đi cũng có các tảng đá sụp đổ, Nam Ẩn che chở Minh Thù đi ra ngoài.



"Hắn là ai?" Trang Tĩnh đỡ Cừu Phú, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu hỏi nam sinh.



"Hắn?" Nam sinh xoa môi dưới một chút: "Sau này cô sẽ biết, không nên trêu chọc đến hắn."



-



Minh Thù dựa vào Nam Ẩn: "Hắn biết cậu?"



"... Ừ." Đoán chừng biết mình không gạt được, Nam Ẩn lên tiếng.
Nam Ẩn có chút hít hơi.



Không gian này có thể để cho ý thức tồn tại, đạt thành không gian bất tử.



Mà sau khi con người đi vào nơi này, thân thể sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông.



Thế nhưng thời gian dài không ra ngoài, thân thể ở thế giới hiện thực liền sẽ dần dần suy yếu đến tử vong, cuối cùng chỉ có ý thức khi sống ở thế giới này.



Ý thức sẽ biến hoá theo biến hoá của không gian cộng sinh.



Tỉ như thế giới này biến thành một thế giới đại dương, như vậy ngươi cũng sẽ bị dựng lại ký ức biến thành sinh vật biển.



Minh Thù tiếp tục hỏi: "Vậy người trao đổi kỹ năng là gì?"



"Người trao đổi kỹ năng?" Nam Ẩn rất nhanh liền biết Minh Thù nói ai: "Cái kia hẳn là nhóm tăng thêm kỹ năng, dùng để chống lại chuyện kế tiếp."



"Vậy người vừa rồi?"



Nam Ẩn lắc đầu: "Hắn... Trước kia làm việc với nhau, bất quá tôi không thích hắn, hắn cũng không thích tôi."



"Những người chết kia thì sao?



Ánh mắt Nam Ẩn có chút khẩn trương lên: "Đều... Lâm vào hôn mê."



Tình huống bình thường, sau khi chết ở thế giới này sẽ trực tiếp trở lại thế giới hiện thực.



Mặc dù nhất định sẽ có tổn thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một chút liền sẽ tốt.



Chính là bởi vì hiện tượng diện tích tử vong lớn như thế nên bọn hắn mới phát hiện thí nghiệm bị mở lại.



Bọn hắn bỏ ra thời gian gần nửa năm mới lần nữa tìm được biện pháp tiến vào.



Minh Thù có chút nhíu mày: "Cho nên, hiện tại là ai đang thao túng thế giới này?"



Để thế giới này biến thành như vậy, khiến mọi người tự giết lẫn nhau?



Sẽ không phải là...



Cái tên ngốc Dạ Ảnh kia a?



Dạ Ảnh muốn năng lượng của thế giới, chỉ có thể thông qua hủy diệt thế giới để hoàn thành, thật đúng là... Có thể là tên ngốc kia.



Nam Ẩn gằn từng chữ một: "Mục đích chúng tôi vào là vì tìm người kia."