Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1594 : Thành thị giết chóc (26)

Ngày đăng: 03:23 20/04/20


Mọi người đối với người xâm nhập càng ngày càng hiểu rõ —— chủ yếu là cướp trang bị càng ngày càng nhiều.



Hiện tại người xâm nhập mặc dù có chút khó giết nhưng đã không khó đối phó như trước.



Một người lão Đại liền có thể giải quyết.



Thế nhưng nếu là một đám ——



"Bà cô nhỏ, cứu mạng a!!"



Lão Đại từ phía trước xông đến, hốt hoảng phóng lên xe: "Lái xe, bà cô nhỏ mau lái xe."



Minh Thù chân gác trên tay lái, tay gối sau đầu, cô nghiêng đầu nhìn người xâm nhập đang đuổi theo phía sau.



"Bà cô nhỏ mau lái xe, cô nhìn cái gì!"



"Vội cái gì, đây không phải vẫn chưa đuổi tới sao?"



"Bọn hắn có một đám a!!" Lão Đại phát điên nhìn về phía sau, đám người kia đã cách bọn họ rất gần.



"Anh như vậy không làm được đại sự." Minh Thù bắt đầu giáo dục lão Đại.



Lão Đại: "..."



Van cầu ngươi có thể rời khỏi nơi này trước sau đó giáo huấn hay không!



Mau đi!



Minh Thù chậm rãi nổ máy xe, tiếp tục giáo dục: "Làm người nên chững chạc."



"Tôi chững chạc là được rồi a bà cô nhỏ!! Nhanh lái xe đi!"



Người xâm nhập phía sau đã sắp tiếp cận đuôi xe.



Minh Thù một cước đạp lên chân ga, xe cuối cùng cũng chuyển động.



Ầm ầm ——



Thân xe bị tiếng vang chấn động đến lắc lư theo, lão Đại nắm lấy thành xe, một mặt kinh dị.



Trong kính chiếu hậu khói đặc cuồn cuộn, mà người xâm nhập đuổi theo đều bị khói dày đặc nuốt chửng, đã không nhìn thấy.



"Đều nói anh nên chững chạc." Minh Thù dừng xe: "Xem đi, báo ứng a."



"..."



Báo ứng đại gia ngươi!



"Bà cô nhỏ tôi là mới vừa rồi từ bên kia chạy tới."



"Cho nên?"



Lão Đại hít sâu một hơi: "Cô chôn thuốc nổ, không sợ tôi cũng nổ bay?"



Minh Thù á một tiếng: "Điểm này tôi vẫn nắm chắc, yên tâm, nổ chết tôi sẽ để Mạn Mạn lập cho anh một cái bia."



Lão Đại: "..."



Bình tĩnh.
Cô ta liền biết.



Mình nhất định có thể đem nữ nhân này đạp dưới chân.



Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu Trang Tĩnh lại đau đến không khác nào bị kim đâm.



Lực tinh thần bao vây bốn phía Minh Thù không rút về được, phảng phất như bị giam cầm ở đó.



Đáy lòng Trang Tĩnh hốt hoảng, trong lúc nhất thời phân tâm.



"Phốc..."



Máu tươi phun tung toé trên máy móc, Trang Tĩnh ôm đầu kêu to, đau quá...



Vì sao lại đau như thế!



Đau quá!



Cô ta nắm lấy tóc mình, gần như sắp muốn đem cả da đầu giật xuống.



Minh Thù làm bộ đại sư vỗ vỗ góc áo: "Tiểu khả ái, cô so lực tinh thần với tôi, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?"



"Cô... Nguyên Miểu cô..." Trang Tĩnh đau đến nói chuyện đều nói không rõ ràng: "A..."



Trang Tĩnh dựa vào máy móc, bỗng nhiên bổ nhào về phía vừa rồi.



Tay cô ta vươn về phía nút bấm, ấn xuống.



Ba ——



Đầu ngón tay sắp đụng vào nút bấm, thân thể liền bị người ta kéo một cái, quẳng lên máy móc ở phía sau.



Minh Thù cản ở phía trước, cười tủm tỉm hỏi: "Đây là cái gì? Cô muốn ấn xuống?"



Trang Tĩnh dựa vào thở gấp, trong con ngươi đầy tơ máu tất cả đều là hận ý.



Khuôn mặt bởi vì vặn vẹo triệt để mất đi vẻ xinh đẹp.



"Nguyên Miểu cô là đồ tiện nhân!"



"Hừm, còn có sức mắng tôi, xem ra tôi ra tay vẫn còn nhẹ." Minh Thù vẩy vẩy tay áo đi qua: "Đến đây tiểu khả ái, tôi sẽ đối với cô thật tốt."



Nụ cười trên mặt kia còn lưu manh hơn so với lưu manh.



Trang Tĩnh: "..."



Bệnh tâm thần a!



Trang Tĩnh co rút về phía sau, ánh mắt rơi vào nút bấm sau lưng cô.



Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp.



Không thể để cô làm hỏng chuyện của mình.



Làm sao bây giờ...



** Mắt nhắm mắt mở type luôn a!!! Cơ mà hấp dẫn quá phải type sẵn tiện đọc luôn haha**