Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 161 : Bút Ký Zombie (30)

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Minh Thù nhìn mọi người sắc mặt khác nhau, mỉm cười: "Nếu các người có ý kiến gì... Có thể đi ra ngoài nói."



Mọi người: "..."



Đi ra ngoài nói cho zombie sao?



Minh Thù không phân rõ trắng đen như thế, đám người đều có chút oán hận, nhưng bọn họ thực sự không dám ra ngoài.



Buổi tối, không có súng đạn, không có xe và vật tư, dù cho hiện tại bọn họ có dị năng có thể giết zombie, nhưng không thể để cho bọn họ ở nơi zombie chạy đầy đất, nhìn đến hỏng cả mắt.



Cô dự đoán được bọn họ không dám rời đi, mới có thể lớn tiếng như vậy.



Ninh Nhạc mơ mơ hồ hồ bị Minh Thù ném trên mặt đất, lúc này trong lòng tràn đầy lệ khí. Thế nhưng, lúc này khắp nơi đều là người của Minh Thù, cô ta thông minh nên không có hành động thiếu suy nghĩ.



Đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh Thù, kéo Trần Duy sang bên cạnh.



Trần Duy tức giận, liên tục mắng Minh Thù, nhưng lại kiêng kỵ Minh Thù không dám mắng trước mặt.



Hứa Sóc đuổi mọi người tản ra, ghé sát vào tai Minh Thù: "Sao vậy, đột nhiên nói giúp tôi?"



"Chẳng lẽ muốn nhìn bọn họ ném anh ra? Hay là muốn nhìn anh thả zombie cắn bọn họ?"



Trẫm không ném nổi người này.



"Không phải là cô thích tôi chứ?"



Hứa Sóc cười gian trá: "Nhìn cô hung hăng như vậy, đoán chừng sau này không ai thèm lấy. Nếu như cô coi trọng tôi, nể tình chúng ta ở chung lâu như vậy, tôi cũng có thể cân nhắc một chút." 



"Ầm!"



Xung quanh yên tĩnh.



Hứa Sóc nằm trên mặt đất hoài nghi cuộc đời.



Không thích thì không thích, động tay động chân làm cái gì!



[Cửu thiếu, đây là ngươi đáng đời.] Bổn hệ thống cũng không đồng tình với ngươi.



Không bị đánh chết đã vô cùng may mắn.



Hứa Sóc: "..."



Thế nào là đáng đời? Không phải ta dựa theo kịch bản sao?



Chuyện này lão tử làm không được.



Lão tử không làm.



[Cửu thiếu, kiên trì nhất định sẽ thắng lợi.] Hệ thống nhanh chóng an ủi.



[Nghĩ lại mấy tên thấp kém diêm dúa bên ngoài, có phải cả người tràn ngập sức mạnh, vùng lên không muốn làm thân nô lệ, phía trước chính là ánh sáng chiến thắng.]



Canh gà có độc của hệ thống, Hứa Sóc không muốn uống một chút nào, cho nên hắn chỉ có thể ném hệ thống ồn ào vào phòng tối, bên tai lập tức yên tĩnh.



...




Thú nhỏ buồn bực nằm trên quần áo Minh Thù, bộ dạng chết không luyến tiếc.



Minh Thù đạp Hứa Sóc bên cạnh một cước.



Hứa Sóc từ từ ngồi dậy, một giây sau lại ngã xuống.



Minh Thù tiếp tục đạp một đạp.



Hứa Sóc buồn ngủ, nói thầm: "Hơn nửa đêm không ngủ, đạp tôi làm gì? Chân bị chuột rút thì chặt đi."



“Zombie đạp anh.”



Zombie!



Hứa Sóc chầm chậm ngồi dậy, nhìn bên cạnh chỉ có Minh Thù, làm gì có zombie nào.



Hắn gãi đầu, sau đó hơi bùng nổ: "Diệp Miểu, cô không cần trả thù tôi thế chứ?"



Minh Thù đứng lên, cầm đèn pin chiếu bốn phía, giương giọng quấy nhiễu: "Đều tỉnh dậy hết đi."



Hứa Sóc ngây ngẩn nhìn Minh Thù, hơn nửa đêm cô lại muốn lăn lộn làm chuyện xấu gì đây?



Có để người ta...



Trong túi cô là đồ chơi gì?



Con mẹ nó, động đậy.



Còn bảy màu...



Hứa Sóc vươn tay lấy thú nhỏ trong túi Minh Thù ra, thú nhỏ co quắp như chó chết, bất động không giãy giụa.



Chó sao? Cô ấy lấy ở đâu ra?



Hứa Sóc lật qua lật lại xem thú nhỏ, sao giống như không có xương cốt vậy... Còn bảy màu nữa, quá chói mắt.



Đột nhiên, bên cạnh có cánh tay đưa qua, giành lại thú nhỏ, nhét vào túi như nhét giẻ rách.



Hứa Sóc: "..."



Nếu đồ chơi kia không có độ ấm, hắn cũng nghi ngờ đó là một món đồ chơi.



"Hơn nửa đêm làm gì vậy?"



Mọi người ngủ không dễ dàng gì, lúc này lại bị Minh Thù đánh thức, đương nhiên vô cùng oán giận.



"Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng có zombie hay gì!"



"Thật sự điên rồi, tôi còn đang mơ ăn móng heo đó!"



***



(*) Kinh hồn bạt vía: hết hồn, khiếp vía.