Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1603 : Điện hạ nuông chiều (4)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


"Ngươi là ai!"



Minh Thù bị kéo ra thật xa mới mờ mịt hỏi một câu.



Người kéo cô dừng lại, hai người rơi vào trong một rừng cây.



Người kia xoay người, kéo miếng vải đen trên mặt xuống: "Nguyệt tỷ tỷ, là ta!"



Dưới miếng vải đen là một gương mặt non nớt, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.



Minh Thù: "..."



Đông Thập.



Sát thủ cấp Địa của Tiên Nguyệt Lâu.



Quan hệ cùng nguyên chủ... Cũng coi như có chút tốt.



Đương nhiên chỉ có Đông Thập tự cho là tốt.



Nguyên chủ cũng không quá quan tâm đến hắn.



"Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?" Ai bảo ngươi kéo trẫm ra!!



"Ta... Thấy Nguyệt tỷ tỷ bị vây công, cho nên liền..." Đông Thập giải thích: "Ta... Làm sai sao?"



"Ngươi nói xem?"



Đông Thập lắc đầu: "Ta không biết..."



"Mang ta trở về."



"A?"



Lúc Minh Thù trở về, trong sân nhỏ đã không còn ai, chỉ có vết máu trên mặt đất hiện lộ rõ ràng, biểu thị nơi này đã từng phát sinh ra đánh nhau.



Đông Thập đi theo phía sau Minh Thù: "Nguyệt tỷ tỷ, những người vừa rồi là ai?"



Tiểu yêu tinh có nhiều người che chở như vậy, hẳn là không có việc gì.



Dù sao cũng là Thái tử, nào có thể dễ dàng treo như vậy.



Minh Thù đi ra khỏi sân nhỏ, Đông Thập lập tức đuổi theo: "Nguyệt tỷ tỷ?" Làm sao không trả lời hắn?



"Sao ngươi lại ở chỗ này?"



"Vừa làm xong nhiệm vụ." Đông Thập lập tức cười lên, lộ ra hai cái răng chó đáng yêu: "Vừa vặn đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới liền gặp Nguyệt tỷ tỷ."



"Ngươi không về lâu?"



"Không có, xảy ra chuyện gì sao?"



"Không có việc gì."



Đông Thập gãi gãi đầu: "Nguyệt tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói cho ta biết những người vừa rồi là ai."



Minh Thù khoát tay: "Trước tiên tìm một nơi ăn cơm đi."



"Được rồi." Đông Thập vui vẻ đáp ứng: "Ta biết phía trước trong thành có một quán ăn cực kỳ ngon."
Làm sao lại trở về?



Vãn Lạc mấy bước đi đến trước mặt người vừa tới, nắm lấy cổ tay cô ta: "Ngươi không nhìn lầm?"



Người tới lắc đầu: "Làm sao lại nhìn lầm, trong lâu có rất nhiều người nhìn thấy, Đông Thập cùng cô ta đồng thời trở về..."



Người kia đang nói, Vãn Lạc liền nhìn thấy Đông Thập từ trên sân đi qua, đằng sau còn có một người đi theo.



"Đông Thập!"



Cô ta gọi Đông Thập lại.



"Vãn Lạc cô nương." Đông Thập không mặn không nhạt kêu một tiếng, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như lúc gặp Minh Thù.



Người đứng phía sau hắn cúi thấp đầu, tựa hồ có chút sợ hãi.



Vãn Lạc đảo mắt qua trên thân người kia, cũng không rất để ý, đi đến cửa sân, hỏi: "Ngươi cùng Thần Nguyệt đồng thời trở về?"



Đông Thập là sát thủ cấp Địa, địa vị không cao bằng sát thủ cấp Thiên, không thể không trả lời.



"Đúng vậy."



Hô hấp của Vãn Lạc ngưng lại, có Đông Thập làm chứng, Thần Nguyệt khẳng định là không chết, thế nhưng sao cô có thể sống được?



Không có khả năng...



Các loại suy nghĩ bay loạn trong lòng Vãn Lạc.



Đông Thập đứng trong chốc lát, thấy cô ta không có phản ứng liền mang theo người kia nhanh chóng trượt đi.



Người này cùng Nguyệt tỷ tỷ có thể không hợp nhau.



Cũng đừng để cô ta nắm được nhược điểm gì đối phó Nguyệt tỷ tỷ.



"Vãn Lạc cô nương, lâu chủ cho mời."



Vãn Lạc thu liễm lại nghi ngờ trong lòng, đi gặp lâu chủ.



"Vãn Lạc bái kiến lâu chủ."



"Ừ."



Vãn Lạc quét mắt qua người bên cạnh, gương quen thuộc mặt kia làm nội tâm Vãn Lạc không ngừng chìm xuống.



Cô lại thật sự còn sống.



Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Vãn Lạc.



Vãn Lạc: "...



Cô lại còn cười với mình?



Vãn Lạc trong lúc nhất thời đã quên phản ứng, mãi đến lúc lâu chủ gọi cô ta hai tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần.



"Vãn Lạc, trước đó là ngươi nói Thần Nguyệt phản bội chạy trốn thật sao?"



"... Vâng." Đây là cô ta tự mình bẩm báo, không có cách nào phủ nhận.