Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1610 : Điện hạ nuông chiều (11)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Sở Linh Nhi cùng Minh Thù cùng nhau được đưa tới chỗ Thái hậu.



Thái hậu bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua trẻ trung hơn rất nhiều so với tuổi thật của bà ta.



"Ngươi nói ngươi có biện pháp chữa khỏi cho công chúa Như Hâm?" Thái hậu ngồi trên cao tọa, ánh mắt dò xét Minh Thù tựa như đang dò xét một vật.



"Đúng thế."



Thái hậu lo lắng cho công chúa Như Hâm, hiện tại là lấy ngựa chết làm ngựa sống.



"Nếu ngươi trị không hết, xem ta có lột da ngươi hay không!"



Minh Thù được đưa đến chỗ công chúa Như Hâm bên kia, Thái hậu không yên lòng đi theo cô.



"Ta cần hoàn cảnh an tĩnh." Minh Thù cản bọn họ lại tại cửa ra vào.



Thái hậu không có lên tiếng, cung nữ bên cạnh bà ta quát lớn: "Làm càn, nào có thể để ngươi cùng công chúa điện hạ đơn độc ở cùng nhau.



Cung nữ hiển nhiên đại biểu cho thái độ của Thái hậu.



Bọn họ làm sao có thể để một cung nữ đơn độc ở cùng một chỗ với công chúa Như Hâm.



Minh Thù không thèm để ý: "Các ngươi muốn công chúa Như Hâm có chuyện gì, ta cũng không có ý kiến, cùng lắm thì liền chết một lần."



Thái hậu: "..."



Nếu Minh Thù sợ chết, Thái hậu còn có thể hù dọa một chút.



Nhưng Minh Thù bày ra một bộ ngươi hoặc là giết chết ta hoặc là chờ ở bên ngoài, Thái hậu trong lúc nhất thời lại không có nghĩ ra được đối sách.



"Thái hậu cứ như vậy để cô ta đi vào sẽ không gây bất lợi với công chúa Như Hâm chứ?"



Thái hậu nhìn chằm chằm cửa phòng: "Hừ, cô ta dám làm tổn thương Như Hâm, ai gia lột da cô ta."



Nói xong, Thái hậu liền trở mặt: "Như Hâm đáng thương của ta, làm sao lại trở nên như vậy."



"Thái hậu ngài chớ buồn, công chúa điện hạ chắc chắn không có việc gì."



"..."



Thái hậu lo lắng gật đầu.



Như Hâm là một tay bà ta nuôi nấng, nào có thể để cô ta chịu nửa điểm ủy khuất.



Minh Thù ở bên trong bao lâu, Thái hậu liền đứng bên ngoài chờ đợi bấy lâu.



Kẹt kẹt ——



Cửa phòng mở ra.



"Như Hâm, Như Hâm của ta..."



Thái hậu vội vàng nhìn về phía cửa, Minh Thù ra trước, sau đó là Như Hâm sắc mặt có chút tái nhợt ra theo.
Sở Linh Nhi không nhấn mạnh trọng âm nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy nguyện vọng sống sót mãnh liệt của cô ấy.



"Vậy đang làm gì? Bái triều sao?"



"Ta muốn uống nước."



"..."



Minh Thù xách người trở về, rót cho cô ấy chén nước.



Cổ họng Sở Linh Nhi đều sắp bốc cháy, một hơi đem nước uống xong, Minh Thù lại rót cho cô ấy một chén.



"Cảm ơn... Cảm ơn."



"Không khách khí." Minh Thù ngồi vào bên cạnh: "Ngươi biết nấu cơm không?"



Sở Linh Nhi uống nước xong, ý thức lại bắt đầu mơ hồ, không nghe được Minh Thù nói cái gì.



Minh Thù: "..."



Nửa đêm Sở Linh Nhi đã cảm thấy tốt hơn nhiều, đã bớt sốt, ngay cả thân thể cũng không còn đau như trước.



Bất quá vết thương vẫn còn đẫm máu, cũng không có gì thay đổi.



Sở Linh Nhi sờ đến cái bình sứ nhỏ trên giường.



Cô ấy nhìn về phía giường ngủ của Minh Thù, lúc này phần lớn cung nữ đều trở về, bên kia lại không có ai.



"Sở Linh Nhi mạng ngươi cũng thật là lớn, nguyền rủa công chúa Như Hâm cũng chỉ bị đánh vài roi."



Sở Linh Nhi nhìn cung nữ nói chuyện kia một chút: "Ta đã nói qua... Không phải ta."



"Mọi người tận mắt nhìn thấy thứ đó được tìm từ chỗ ngươi, còn không phải ngươi? Ngươi cũng không nên liên lụy đến chúng ta."



"Đúng đấy, ma ma cũng thật là, lại còn cho cô ta ở đây."



Âm thanh các cung nữ châm chọc khiêu khích im bặt dừng lại lúc Minh Thù tiến vào.



Hôm nay người của Thái hậu bên kia đến thưởng không ít thứ cho Minh Thù, công chúa Như Hâm cũng khá, khẳng định cô đã trị khỏi.



Ai còn dám cùng cô đối nghịch.



Minh Thù bưng lấy điểm tâm tiến đến: "Còn chưa ngủ? Lát nữa ma ma sẽ tới."



Đám người lập tức lên giường của mình yên vị.



Minh Thù đem một cái bao quần áo đưa cho Sở Linh Nhi.



Không đợi Sở Linh Nhi phản ứng, cô đã quay người rời đi.



Minh Thù đưa rất kín đáo, người chú ý cũng chỉ thấy Minh Thù đứng bên cạnh một chút, sau đó liền đi.