Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1625 : Điện hạ nuông chiều (26)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Cho dù Thái Hoàng Thái Hậu được bảo dưỡng tốt thì cũng đã già, nào có phải là đối thủ của Minh Thù.



Mấy lần liền bị Minh Thù chế phục.



Thái Hoàng Thái Hậu lúc này ngoại trừ dùng ánh mắt biểu thị sự phẫn nộ của mình đối với Minh Thù, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.



"Các ngươi ai muốn mạng sống?" Minh Thù nhìn triều thần phía dướu.



Triều thần run lẩy bẩy, cái này...



"Ngươi đi." Minh Thù chọn một người: "Cho ngươi một cơ hội lập công."



"Bị điểm đến" triều thần: "..."



Hắn không muốn lập công.



Triều thần run rẩy bò lên, thời gian quá dài, Minh Thù xuống dưới trực tiếp xách người đi ra ngoài.



Hắn tiếp tục run rẩy nhặt dao găm trên mặt đất lên, tay càng run dữ dội hơn, dao găm mấy lần bị rơi xuống, thật vất vả mới tới gần còn không dám ra tay.



"Lưu đại nhân ngươi dám!"



Thái Hoàng Thái Hậu bên kia dùng hết khí lực quát lớn một tiếng.



Lưu đại nhân khẽ run rẩy, dao liền rơi mất.



"Người của ai gia rất nhanh liền đến, ngươi không được bị nữ nhân này lừa gạt!" Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục lên tiếng.



Lưu đại nhân run rẩy đến lợi hại hơn.



Hắn...



Hắn hắn... Hắn chính là con tôm nhỏ a!



"Ta đến!"



Phía dưới có một người đột nhiên nhấc tay.



-



Mùi máu tươi lan tràn khắp đại điện, Dạ Ảnh còn lại một hơi cuối cùng, Minh Thù ngồi xổmbên cạnh hắn: "Làm người thật tốt không được sao? Không nên ra ngoài kiếm chuyện, ngươi trốn tránh ta, ta có thể tìm được ngươi? Ngươi nói ngươi có phải ngốc hay không."



Dạ Ảnh trong cổ họng phát ra âm thanh hehe.



Mẹ, hắn làm sao biết cô lại đột nhiên xuất hiện!!



Điều này cũng tại hắn!



Minh Thù lấy kim sắc ra, chờ Dạ Ảnh tắt thở.



Một phút trôi qua...



Dạ Ảnh còn chưa tắt thở, he he thở hổn hển, mở to mắt nguyền rủa Minh Thù.



Hai phút trôi qua...



Dạ Ảnh vẫn chưa tắt thở.



"Ngươi có tắt thở hay không?"



Dạ Ảnh: "..."




Đối với Thái hậu, đối với mấy tên gian thần này, hắn đều hận hơn so với những người khác.



Nhưng hắn không có năng lực.



Nghe nói hôm đó, toàn bộ đại điện đều bị vết máu xâm nhiễm, Thái Hoàng Thái Hậu không có chết, bị giam lỏng.



Một câu tiếp một câu thánh chỉ được đưa ra ngoài cung.



Cấm quân mang theo Hổ Phù điều động tam quân, đem một đảng Thái hậu toàn bộ nhốt vào địa lao.



Hết thảy đều nhanh đến mức để cho người ta phản ứng không kịp.



Đặc biệt là một đảng Thái hậu.



Không phải chỉ là đi tham gia yến hội sao?



Làm sao ngày thứ hai toàn bộ liền bị nhốt vào đại lao?



-



Một thành trấn cách kinh thành không xa.



Tạ An đang cùng người nói chuyện, chợt có một người lảo đảo nghiêng ngã chạy vào.



"Tạ An đại nhân, Tạ An đại nhân, Bệ Hạ hồi cung!"



"Bệ Hạ?" Tiểu hoàng đế kia không phải vẫn luôn ở trong cung sao?" Vài giây sau, Tạ An mới phản ứng được: "Bệ Hạ không có việc gì?"



"Không có việc gì, Bệ Hạ không có việc gì." Người báo tin mặt mũi tràn đầy sự may mắn: "Hơn nữa Bệ Hạ đã hạ được Thái hậu một đảng."



"Cái gì?"



Tạ An khiếp sợ không thôi.



Chẳng lẽ Hoàng đế Bệ Hạ mới là ẩn tàng sâu nhất?



Tạ An nhanh đi báo cáo cho Lận Quyết.



Vừa đạp ra khỏi cửa phòng liền thấy nơi xa có một chi đội ngũ vội vàng chạy tới.



Một bên khác, Lận Quyết nghe thấy âm thanh vừa vặn mở cửa ra.



Chi đội ngũ kia ngừng dưới lầu, toàn bộ người xuống ngựa hành lễ.



"Bái kiến Thái tử điện hạ."



Bách tính bốn phía sớm đã bị đám người này dọa đến trốn đi, âm thanh lúc này đinh tai nhức óc lại để bọn hắn hiếu kì thò đầu ra nhìn lén.



Tuyết lớn chẳng biết lúc nào đã ngừng, thế giới bị bao phủ trong làn áo bạc đột nhiên xuất hiện một màu sắc đẹp đẽ



Lận Quyết mãnh liệt nắm chặt lan can, một giây sau hắn nhanh chân từ bên cạnh Tạ An lưới qua đi xuống lầu.



Đứng tại cửa ra vào, ánh mắt lần theo hướng kia nhìn sang.



Thiếu nữ đi bộ bước đến, trên mặt nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, toàn bộ thế giới băng tuyết giống như vì nụ cười của cô mà hòa tan.



Lận Quyết nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.



Con ngươi đen nhánh nhìn cô, tuyết trắng một mảnh nhưng hắn chăm chú chỉ có một mình cô.