Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1630 : Vạn kính thù ngự (1)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Minh Thù đứng ở tầng cao nhất của Tháp Thiên Khải, bốn phía vẫn có mấy cánh cửa nổi bồng bềnh giữa không trung, ánh sáng chiếu vào mặt cô làm cả người cô nhìn qua đều có chút hư ảo.



Minh Thù hít sâu một hơi, cầm tảng đá kia chuẩn bị rời đi.



Cửa tháp bộp một tiếng đóng lại.



Minh Thù quay đầu nhìn về phía phiến giới môn nào đó, sau đó rơi vào trên tháp trụ.



Trên tháp trụ chậm rãi hiện ra một hàng chữ.



—— còn một người vẫn chưa tìm về



Minh Thù hơi nâng khóe môi: "Trong điều kiện của chúng ta cũng không có thời gian hạn chế, hiện tại ta không muốn tìm, không được sao?"



Tháp trụ rất lâu không có đáp lại, không biết có phải là bị Minh Thù chọc giận hay không.



"Mở cửa."



Gần một phút, cánh cửa kia chậm rãi mở ra.



Minh Thù nâng lên nụ cười yếu ớt đi ra ngoài, theo bật thang đi xuống lầu



Phía dưới đã khôi phục lại bình thường, đại bộ phận đều ngồi xổm trong phòng giam thuộc về mình.



Lúc này thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều tận lực cách xa cô.



"Đại Ma đầu lại còn ở phía trên..."



"Ta cho là cô ta đã đi rồi."



"Ta cũng vậy a..."



"Xuỵt xuỵt xuỵt, cô ta nhìn tới, má ơi, hù chết người."



Minh Thù đi đến đại điện dưới đáy tháp trống trải, có một con chuột lớn đang đợi ở đó.



"Tiểu tổ tông, ngươi giải quyết xong rồi sao?" Tiểu Ngũ rất là hưng phấn: "Tiểu tổ tông xuất thủ, quả nhiên hết thảy đều không thành vấn đề.



"Không có, còn có đừng gọi ta là tiểu tổ tông!" Đã nói mấy lần!



"Được rồi tiểu tổ tông."



Chuột không dễ dạy.



"Tiểu tổ tông ngươi còn chưa giải quyết xong đã muốn đi sao?"



"Đúng vậy a, tự các ngươi giải quyết đi." Từng người đều trông coi cô ra ngoài hay không đi ra, cô muốn đi ra thì thế nào! Thế nào!



"Thế nhưng..."



Tiểu Ngũ lời còn chưa nói ra, Minh Thù đã không thấy tăm hơi.




Nguyệt Qua thu tầm mắt lại: "Là Nguyệt Qua suy nghĩ nhiều."



"Đi thôi."



Nguyệt Qua gật đầu lui ra, bắt đầu chủ trì đám người rút lui.



Đan Tinh ngồi ở một bên uống trà, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về nơi xa, lộ ra một cái nụ cười giễu cợt.



Vạn Kính Sơn...



Trường Sinh.



An nghỉ cả đời.



-



Minh Thù trở lại Vạn Kính Sơn.



Tụ Hoan ngay lập tức ra đón: "Tôn chủ, ngài đã trở về."



"Hừm, mấy ngày gần đây hắn thế nào?"



"Ngự chủ tử vẫn luôn mê man, chưa tỉnh lại." Tụ Hoan đáp.



"Các ngươi đến Linh Trì chuẩn bị, lát nữa ta dẫn hắn tới."



"Vâng."



Tụ Hoan mang người đến Linh Trì, thú nhỏ từ trong tay áo Minh Thù lăn ra ngoài, ùng ục ục đi theo Tụ Hoan



Minh Thù đẩy cửa phòng ra, gian phòng quanh quẩn lấy mùi hương nhàn nhạt, thiếu niên trên giường yên tĩnh nằm đó, không khác nào hoàng tử đang ngủ say.



Minh Thù đứng bên mép giường, hạ mắt nhìn chăm chú hắn.



Thật lâu mới khom người hôn lên mi tâm hắn một chút.



Cánh môi lưu luyến không muốn rời, theo mi tâm đến chóp mũi, rơi vào trên cánh môi màu hồng nhạt của hắn.



Ánh mắt Minh Thù có chút trầm xuống.



Không được!



Tiểu yêu tinh đụng một cái liền lên cơn nghiện.



Thế nhưng nhìn thật ngon miệng thì làm sao bây giờ.



Cánh môi vốn là màu hồng nhạt, thời điểm Minh Thù buông ra đã biến đến mức ửng đỏ, giống như là bôi son phấn.



Thiếu niên càng đẹp đến mức chấn động lòng người, vẻn vẹn nhìn một chút liền sẽ khiến người ta trầm mê vào bên trong sắc đẹp của hắn.