Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1632 : Vạn kính thù ngự (3)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


"Quốc sư."



Nguyệt Qua chắp tay: "Quốc chủ?"



Đan Tinh phun ra một ngụm khí lạnh, đưa tay lau mặt: "Ngươi nói đây là thứ gì?"



"Nguyệt Qua không biết."



Vân Mộng đài là nơi cúng tế, mặc kệ là cúng tế cái gì cũng đều là hắn chủ trì.



Bởi vậy Vân Mộng đài hắn rất quen thuộc.



Thế nhưng...



Tình huống như vậy, hắn chưa từng thấy qua.



"Tôn chủ khi nào mới tới?"



"Hẳn là rất nhanh liền có thể tới." Tốc độ của Tuyết Sư rất nhanh, chỉ cần đem tin tức đưa đến Vạn Kính Sơn, tôn chủ muốn tới đây cũng bất quá chỉ là một ý niệm trong đầu.



Đan Tinh có chút lo lắng nhìn về phía quốc đô mông lung phía dưới.



"Nguyệt Qua, gần đây ta luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra."



Đôi Ngân Đồng của Nguyệt Qua hơi thu liễm lại, không có nói tiếp.



Đan Tinh quay đầu: "Có phải ngươi cũng cảm thấy hay không?"



"Ba ngày trước ta lên một quẻ." Nguyệt Qua nói: "Quẻ tượng không tốt lắm, nhưng ta không hiểu là có ý gì."



Đan Tinh: "..."



Trực giác của hắn quả nhiên là đúng.



Hai người lặng im không nói gì đứng trong màn mưa, phảng phất như pho tượng.



Lạch cạch-----



Có âm thanh vang lên, ngay sau đó là giọng nữ linh động truyền đến: "Dạo bước trong mưa cũng phải đi a, các ngươi đứng ở nơi này làm gì? Bị phạt đứng sao?"



Con ngươi Đan Tinh lập tức sáng lên, trên mặt đều viết lên sự kinh hỉ.



"Tôn chủ, ngài đã tới."



Trên đường đến Vân Mộng đài, nữ tử áo trắng hoa văn đỏ cầm một chiếc dù màu xanh nhạt chậm rãi đi tới.



"Bái kiến tôn chủ." Nguyệt Qua lui ra phía sau một bước, nhường vị trí cho Minh Thù.



Minh Thù gật đầu, giẫm lên mặt đất đầy nước mưa đi tới.



"Tế đàn thế nào?"



Đan Tinh nhanh chóng ra hiệu cho Minh Thù nhìn về phía tế đàn: "Hắc khí kia không biết là cái gì, đột nhiên xuất hiện."




Sao có thể giống nhau!



"Tôn chủ, dưới Vân Mộng đài có đồ vật gì?" Đan Tinh hỏi: "Nhất định phải đào sao?"



"Ừ." Minh Thù không quan trọng: "Các ngươi đào hay không đào."



Đan Tinh không hiểu rõ, có chút do dự hỏ quốc sư bên cạnh: "Nguyệt Qua quốc sư, ngươi xem?"



"Nếu tôn chủ đã kêu đào, quốc chủ nghe theo là được." Nguyệt Qua cung kính nói: "Tin tưởng tôn chủ nhất định có đạo lý."



Minh Thù: "..."



Có đạo lý gì cô cũng không thể nói, nói là nghi ngờ cái Vân Mộng đài này thành tinh mang thai a?



Cô không cần mặt mũi của tôn chủ sao?



Đan Tinh cùng Nguyệt Qua liếc nhau, hai người đi đến bên cạnh nói thầm một hồi, cuối cùng vẫn tìm người đến đào.



Bởi vì không biết sẽ đào ra cái gì nên Minh Thù để bọn hắn tìm người quen biết, miễn cho phức tạp.



Đan Tinh run lẩy bẩy.



Coi như Minh Thù không nói, hắn cũng không dám tùy tiện gọi người đến đào a, đây chính là Vân Mộng đài!



Người Đan Tinh gọi tới nghe nói muốn đào Vân Mộng đài cũng có chút không dám, cuối cùng Đan Tinh nổi giận, một đám người liền nhanh chóng đi đào.



Vân Mộng đài hình tron bị người ta thô bạo đập ra, từng cục đá chất đống ở bên cạnh.



Minh Thù ngồi bên cạnh uống trà ăn điểm tâm, thần sắc nhàn nhã hơn nhiều so với Đan Tinh đang khẩn trương.



"A!"



Một người đang đào đột nhiên ngã xuống.



"Thế nào thế nào!?"



Đan Tinh mấy bước tiến lên.



Người còn lại ở phía trên từng người sắc mặt trắng bệch, nhìn kỹ, hai chân đều đang phát run.



"Bên trong có cái gì?" Đan Tinh hỏi.



Đáng tiếc không có ai trả lời hắn.



Đan Tinh quýnh lên, chuẩn bị tự mình đi xem, Nguyệt Qua ngăn hắn lại: "Quốc chủ, ta đi."



Nguyệt Qua nhảy tới, thuận theo nơi đang đào đi tới.



Nguyệt Qua từ trước đến nay không có biểu tình gì trên mặt, lúc này lại đang rạn nứt ra một tia không thể tin được.



***Mọi người xem có chỗ nào sai chính tả cmt xuống dùm ta nhee***