Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1641 : Vạn kính thù ngự (12)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Người đến đại lục Sùng Thiên bên kia tự nhiên là ba tên lão giả kia, từ biên giới bên này biết được chi tiết cụ thể quốc chủ Liệt Dương Quốc rời đi, mấy người thương nghị, chuẩn bị tiến vào đại lục Huyền Tử, đến Vân Mộng đài xem xét.



Nhưng bọn hắn còn chưa kịp hành động đã có người tới báo, nói là đại lục Huyền Tử bên kia mang theo quốc chủ Liệt Dương Quốc tới yêu cầu đàm phán.



Ba tên lão giả ở đại lục Sùng Thiên địa vị cao thượng, lúc này quốc chủ Liệt Dương Quốc không ở đây, làm chủ sự tình liền rơi trên đầu bọn hắn.



Chuyện đàm phán này, ba tên lão giả không đồng ý cũng phải đồng ý.



Tốt xấu gì kia cũng là quốc chủ của bọn hắn, coi như quốc chủ không thiếu nhưng cũng không thể để cho người ta vũ nhục.



Đây là vũ nhục đối với toàn bộ đại lục Sùng Thiên.



Thời gian đàm phán được chọn vào một ngày trời trong gió nhẹ, trời xanh mây trắng, đội ngũ hai bên ước định tại một nơi không có bãi cỏ ở biên giới.



Đan Tinh tự mình đi đàm phán, ba tên lão giả thì chỉ có một vị tới.



"Xin ra mắt tiền bối." Đan Tinh lễ phép hành lễ.



Người đến chính là lão giả số hai tương đối ổn trọng, hắn sờ lấy chòm râu bạc trắng của mình: "Ngươi biết ta?"



Đan Tinh cũng không giấu diếm: "Khi còn bé may mắn gặp qua tiền bối một lần."



"Ha ha." Lão giả số hai thả tay xuống, chắp sau lưng, giống như cảm thán: "Đại lục Huyền Tử tuổi trẻ tài cao."



"Quá khen." Đan Tinh khiêm tốn cười cười.



Hắn cũng không đợi lão giả số hai lên tiếng, tự động ngồi vào đối diện.



Hắn có lễ phép nhưng không có nghĩa là không có uy nghiêm của chi chủ một nước.



-



Bên ngoài sân đàm phán, Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất gặm một cây trắng trắng mập mập giống như củ cải trắng.



Nguyệt Qua từ phía sau đi tới: "Tôn chủ, đều chuẩn bị xong."



"Hừm, răng rắc răng rắc..."



"Tôn chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy?"



"Vì sao không?" Minh Thù tiếp tục răng rắc răng rắc gặm "Củ cải", ăn ngon thật.



"Thế nhưng phía trước đang đàm phán, chúng ta lúc này đánh lén, phải chăng có làm trái quy củ?" Nguyệt Qua cẩn thận đặt câu hỏi.



"Quy củ? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?" Minh Thù ngoái nhìn cười khẽ.



"..." Nguyệt Qua xấu hổ.



Không nên nói quy củ với cô.



Cô chính là quy củ.




Lão giả số hai: "..."



Cái này mẹ nó cũng là chuyện của trăm năm trước!



"Các hạ, cường giả là Vương." Lão giả số hai nói: "Đại lục Huyền Tử không có năng lực, điều này cũng không trách được người khác."



"Nói rất có đạo lý." Minh Thù gật đầu.



"Các hạ đã là từ Vạn Kính Sơn ra, tất nhiên là người thông minh, biết nên lựa chọn như thế nào." Lão giả số hai tiếp tục thuyết phục.



"Biết a." Minh Thù cười vỗ vỗ tay.



Lão giả số hai không khỏi cảm thấy không thích hợp, đằng sau có người tiến lên.



Lão giả số một cùng lão giả số ba lúc này bị trói lại, bất tỉnh nhân bị kéo tới.



Đáy lòng lão giả số hai lập tức phát lạnh.



Sao lại thế...



Cô làm sao có thể bắt bọn hắn lại?



Minh Thù trầm giộng lên tiếng: "Cho nên ta dự định tiêu diệt các ngươi, thế nào, lựa chọn này có được hay không?"



Lão giả số hai: "..."



Cô muốn tiêu diệt bọn hắn, còn nói đơn giản như vậy?



"Ngươi..."



Minh Thù nói: "Đức Vương tính toán khá lắm, muốn dùng dùng linh mạch của đại lục Huyền Tử để phục sinh, linh mạch ảnh hưởng toàn bộ đại lục, đại lục Huyền Tử suy thoái, cuối cùng, món nợ này có thể tính trên đầu các ngươi."



"Ngươi đã làm gì tổ tiên!" Lão giả số hai đột nhiên kịp phản ứng.



"Tổ tiên của các ngươi? Không phải đã sớm chết sao?" Minh Thù hiếu kì: "Chẳng lẽ các ngươi lại muốn nhận một người không ra người, quỷ không ra quỷ là tổ tiên?"



Minh Thù ngược lại kinh ngạc: "Không nghĩ tới các ngươi bác ái như thế, bội phục bội phục."



Lão giả số hai cảnh giác: "Ngươi nói bậy bạ cái gì? Tổ tiên chắc chắn đã trở về, ngươi đã làm gì tổ tiên?!"



Minh Thù buông tay: "Ăn a."



Lão giả số hai: "..."



Ăn... Ăn?!



Cô nói đùa cái gì?



***Ta mới đi làm nên time viết không nhiều, có thể 1day2chap, rảnh sẽ 3chap a!!***