Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1644 : Vạn kính thù ngự (15)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


"Ngươi mới vừa nói cái gì?"



Minh Thù một lúc sau mới hỏi một câu.



Bạch Khuynh nhẹ giọng lặp lại: "Vạn kính chi chủ tức sẽ sinh ra."



Minh Thù có chút híp mắt.



"Vạn kính chi chủ?"



"Đúng vậy, ngay bên trong Vạn Kính Sơn." Bạch Khuynh nhìn về phương hướng Linh Trì, ánh sáng chỉ còn lại một tầng hơi mỏng giống như sương mù.



Minh Thù từ trên ghế đứng lên: "Ngươi nói là sự thật?"



"Bạch Khuynh không dám nói bừa."



Minh Thù còn chưa kịp phản ứng, người phía sau đã vỡ tổ trước.



"Vạn kính chi chủ là cái gì?"



"Không biết, ngươi nghe qua chưa?"



"Ta cũng chưa nghe qua cái gì vạn kính chi chủ... Từ mặt chữ lý giải..."



Chúng người đưa mắt nhìn nhau, vạn kính là có chủ? Bọn hắn làm sao cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua?



"Từ sau cuộc chiến U Thủy lại chưa từng xuất hiện qua vạn kính chi chủ, lần này vạn kính chi chủ xuất thế, đối với Vạn Kính Giới mà nói là một chuyện tốt." Bạch Khuynh nói với Minh Thù: "Tôn chủ làm sao nhìn qua lại không cao hứng?"



Minh Thù có chút hít hơi, nâng lên nụ cười: "Ngươi nơi nào nhìn ra ta không cao hứng?"



"Toàn thân trên dưới ngươi đều viết hai chữ khó chịu."



Minh Thù đảo mắt qua, trong con ngươi liễm diễm chỉ là sự bình tĩnh không lay động, làm cho người ta nhìn đến sinh ra hàn ý trong lòng.



Bạch Khuynh che miệng cười một tiếng: "Ngươi xem, ngươi đây còn không phải là không cao hứng?"



"Ngươi nói nhiều như vậy?"



Bạch Khuynh thả tay xuống, hai tay chắp trước người: "Bạch Khuynh đi cung nghênh vạn kính chi chủ trước."



"Vạn Kính Sơn của ta là nơi ngươi muốn vào liền vào?"



Bạch Khuynh: "..."



Bạch Khuynh cũng không giận, lui lại một bước: "Vậy Bạch Khuynh ở bên ngoài chờ."



Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.



Tụ Hoan hít thở cũng không thở, luôn cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút không tầm thường.



Chuyện trước kia của tôn chủ, cô ấy cũng không rõ ràng.




"Cô vợ nhỏ em nói cái gì đó?" Kỳ Ngự bước ra cửa, một tay lấy ôm lấy người: "Tôi mới mặc kệ cái gì vạn kính chi chủ, tôi chỉ muốn em."



Minh Thù thả tay hai bên người, chậm rãi dời lên trên, lại dừng lại trong hư không.



"Kỳ Ngự..."



"Thứ tôi nắm giữ đều đã mất, em là thứ cuối cùng tôi có." Kỳ Ngự nhẹ cọ vào cổ cô: "Nếu như em không cần tôi nữa, tôi sẽ chết."



Tay Minh Thù ngừng ở hư không chậm chạp rơi xuống, đặt bên hông hắn.



Khoé miệng Kỳ Ngự khẽ cong lên, nói nhỏ bên tai Minh Thù: "Cô vợ nhỏ, em muốn tôi không? Tôi rất nhớ em..."



Hắn ôm ngang Minh Thù lên trở lại gian phòng ở Linh Trì, nhẹ nhàng thả ở trên giường êm, nụ hôn nóng bỏng không có dấu hiệu nào rơi xuống.



"Cô vợ nhỏ?"



Kỳ Ngự không hiểu kéo tay Minh Thù đặt lên môi hôn một cái: "Thế nào?"



"Anh... Anh đi xuống trước."



Kỳ Ngự thấy sắc mặt Minh Thù không tốt lắm, vội vàng đứng dậy: "Chỗ nào không thoải mái?"



"Đừng dựa vào tôi quá gần..."



Kỳ Ngự: "..."



Minh Thù xốc ống tay áo lên, trên cánh tay tất cả đều là vết đỏ, Kỳ Ngự căng thẳng trong lòng, tiến lên nắm chặt cánh tay Minh Thù.



"Cô vợ nhỏ..."



Minh Thù cắn răng: "Buông tay!"



Kỳ Ngự theo bản năng buông ra, cánh tay Minh Thù đỏ lên một vòng.



"Cô vợ nhỏ..." Kỳ Ngự mờ mịt lại luống cuống nhìn tay mình: "Vì sao lại như vậy?"



"... Khắc tinh." Minh Thù mắng một tiếng.



Kỳ "khắc tinh" Ngự: "..."



Hắn chỉ là một tiểu khả ái a!



Vì sao lại là khắc tinh!!



CMN Lão tử chỉ là muốn thân cận cô vợ nhỏ một chút mà thôi!!



Vì cái gì!



Vì cái gì!!