Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1650 : VẠN KÍNH THÙ NGỰ (xong)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Thú nhỏ dùng móng vuốt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.



"Ta là vì muốn tốt cho ngươi!" Thú nhỏ tức giận kháng nghị.



"Cho nên ngươi liền dạy hắn đi tan hết một thân lực lượng?"



"Có gì không tốt? Như vậy hắn mới không thể tổn thương ngươi!" Thú nhỏ có lý chẳng sợ: "Coi như để ta chọn lại một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy!"



Nó cũng là vì cô!



Cô lại còn hung dữ với nó!



Minh Thù: "..."



Minh Thù chống đỡ trán.



Cô không thể trách nó.



Cũng không thể mắng tiểu yêu tinh.



Tức giận này...



Còn phải tự mình nhận lấy.



"Ra ngoài, cút nhanh lên."



"Cút thì cút." Thú nhỏ hừ lạnh một tiếng, ùng ục ục lăn ra ngoài.



Minh Thù ngồi một hồi lâu, mãi đến bên ngoài một mảnh đen kịt, Minh Thù mới đứng dậy đi đến gian phòng sát vách.



Kỳ Ngự nằm ở trên giường, không có một thân lực lượng kia, lúc này Kỳ Ngự yếu đến cô chỉ cần tùy tiện ra tay cũng có thể chơi chết hắn.



Minh Thù giật giật chăn ra, ngồi bên mép giường, đầu ngón tay lướt qua hai hàng lông mày hắn.



Lực lượng Thiên Đạo trước đó áp chế thân thể của hắn cũng áp chế chi lực nguyên bản cô cho hắn, thậm chí đã thanh trừ không ít.



Nếu như chi lực nguyên bản hoàn toàn bị thanh trừ, hắn còn có thể bảo trì như dự tính ban đầu sao?



Minh Thù cũng không thể khẳng định đáp án này.



Hắn có lẽ là phát giác được điểm này nên mới chủ động tìm thú nhỏ.



Thiên Đạo lựa chọn không ai có thể cự tuyệt.



Nhưng sau khi tiếp nhận hắn có thể tan hết một thân lực lượng.



Đạt được lực lượng như vậy... Lại có bao nhiêu người chịu từ bỏ?



"Kỳ Ngự... Anh thật là giảo hoạt." Xem hắn vì mình làm như thế, sau này cô cũng không thể làm bất luận chuyện gì có lỗi với hắn.



Minh Thù thở dài, thu tay lại, cúi người mổ nhẹ trên cánh môi hắn một chút.



Cổ trong phút chốc bị người ta vòng lấy, vốn là người đang nhắm mắt, lúc này lại đang nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen nặng lại mang theo mấy phần ý cười.



Minh Thù muốn đứng dậy, Kỳ Ngự vội vàng kéo người về phía mình một cái.



"Cô vợ nhỏ, em hôn trộm anh."



Minh Thù chống tay bên cạnh: "Vậy thì thế nào?"



Vậy thì thế nào?



Hôn trộm còn có lý chẳng sợ như thế!
Kỳ Ngự nắm lấy vạt áo Minh Thù, lần nữa kéo cô xuống.



Hắn ép cô dán vào mép hồ, trực tiếp ngăn chặn lại miệng của cô.



"Theo giúp anh."



"Không..."



"Theo giúp anh?"



"... Được được được, buông em ra."



Kỳ Ngự hài lòng lôi kéo Minh Thù ngồi xuống: "Không được phép đi."



Minh Thù gật đầu.



Kỳ Ngự ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, một giây sau lại mở ra, sau đó lại nhắm mắt lại...



Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, lúc này Kỳ Ngự mới tiến vào trạng thái tu luyện.



Minh Thù rón rén đi lên, mắt thấy là sắp rời khỏi Linh Trì, mắt cá chân đột nhiên bị người ta níu lại.



"Cô vợ nhỏ, làm sao lại nói không giữ lời?"



Minh Thù: "..."



Mẹ nó!



Cuối cùng Minh Thù chỉ có thể ngồi ở bên cạnh trông coi hắn.



Kỳ Ngự làm cái gì cũng đều thích dán vào cô, tiểu yêu tinh nhà mình, trừ sủng ái còn có thể làm sao?



Sau khi Kỳ Ngự ngâm Linh Trì xong, Minh Thù đi lên trước, sau đó mới vươn tay về phía hắn.



Đáy mắt người đối diện hiện lên một tia giảo hoạt, đưa tay cho Minh Thù, trong nháy mắt bị kéo lên lập tức đẩy Minh Thù ngã nhào trên mặt đất.



Kỳ Ngự ôm eo Minh Thù, bàn tay nóng rực lần theo phía trên: "Cô vợ nhỏ, anh cảm thấy thân thể anh rất khá... Anh giúp em thay quần áo a??"



"Kỳ Ngự!"



"Hừm, ở đây."



"Anh đứng dậy cho em!"



"Không muốn."



"Anh... Ưm..."



Trong phòng sương mù phiêu dật, đem thân ảnh của hai người nổi bật lại mông lung.



*



Chính văn hoàn.



Mỗi cố sự đều có kết cục.



Lại đánh xuống ba chữ này, cảm khái rất nhiều, hi vọng hàng năm có thể có một cố sự làm bạn cùng các ngươi đi.



Sênh ca vạn dặm, Thù gặp đồng quy, Tranh đồ không tắt.



Ta ở điểm xuất phát cố sự phía sau chờ các ngươi.