Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 181 : Cầu Cưới Thiên Kim (14)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Dưới cái nhìn soi mói của mọi người xung quanh, Minh Thù ăn kem rồi rời đi. Tần Triệt đương nhiên không thể để Minh Thù đi tìm trai bao, nên đuổi theo một tấc không rời.



"Trời ạ, thật đẹp trai, thật dịu dàng, bọn họ là một cặp sao? Hu hu hu hu, tôi cũng muốn bạn trai vừa đẹp, lại vừa dịu dàng như thế."



"Tần Triệt có bạn gái ở đâu ra vậy?"



Người quen biết Tần Triệt hỏi.



Cái vòng này lớn như vậy, nhưng nếu như người như Tần Triệt có bạn gái thì đã sớm truyền khắp nơi rồi.



"Cậu không nghe gì sao? Gần đây Tần tổng đặc biệt cưng chiều một cô gái, bình thường nửa đêm còn đi đón cô ấy, không phải bạn gái thì là cái gì?"



"Vậy sao?"



"Tôi cũng nghe nói như vậy, cũng rất lãng mạn, nếu tôi là cô gái đó thì tốt rồi."



Tiếng bàn tán dần dần nhỏ xuống.



Tần Triệt oán thầm, cưng chiều cái rắm, như vậy hắn còn chưa giết chết cô, kết quả lại bồi thường bản thân vào.



Bồi cũng bồi thường rồi, không thể cứ mãi thiệt thòi chứ?



Vậy thì chỉ có thể cướp đoạt thôi.



Minh Thù để cho Tần Triệt biết một chút về cấp kỹ năng tổ sư mua đồ của phụ nữ, Tần Triệt không chỉ ở phía sau cầm đồ, mà còn phải hỗ trợ quẹt thẻ.



"Hay là chúng ta mua trung tâm mua sắm này về đi."



Cuối cùng, Tần Triệt không chịu được nữa, bắt đầu suy tính mua cả trung tâm mua sắm.



Minh Thù: "..."



Chuyện này còn không tức? Còn mua trung tâm mua sắm?



Mẹ nó, đối tượng giá trị thù hận này cũng có độc.



Minh Thù suy nghĩ rốt cuộc như thế nào mới có thể kéo giá trị thù hận, lúc đi ngang qua một cửa tiệm, liếc thấy Nam Ưu Ưu ở bên trong.



Cô lập tức dừng lại.



Nam Ưu Ưu và một phụ nữ ăn mặc tinh tế đứng đối diện nhau, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nâng một bộ lễ phục trong tay, vẻ mặt áy náy xin lỗi phụ nữ kia.



"Dựa vào cái gì mà cho cô ta?"



Cô gái kia không phục.



Nhân viên cửa hàng hết sức áy náy: "Thật sự xin lỗi tiểu thư, cô có thể xem kiểu dáng khác được không?"



Người phụ nữ không đồng ý: "Nhưng mấy hôm trước tôi đã đặt hàng chỗ các cô, sao các cô còn bán cho người khác chứ? Không được, gọi giám đốc tới đây."



Nhân viên cửa hàng khó xử: "Cái này..."




Nam Ưu Ưu cắn môi dưới, thu lại ý hận dần dần hiện lên trong mắt:



"Thẩm tổng."



Dường như Thẩm Viễn Chiêu bất mãn với xưng hô của Nam Ưu Ưu, nhưng không nói nhiều.



Ánh mắt của hắn rơi vào Minh Thù và người phụ nữ xé quần áo, lạnh như băng hỏi:



"Nguyễn tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?"



Minh Thù hừ cười: "Vì sao tôi không thể ở đây, nhà anh mở sao?"



Đôi mắt Thẩm Viễn Chiêu híp lại, giọng điệu lạnh hơn:



"Ưu Ưu đắc tội với cô sao?"



Nguyễn Ly này... Còn chưa tìm cô ta tính sổ chuyện lúc trước, cô ta còn dám xuất hiện trước mặt mình.



Minh Thù cười vô tội:



"Không có, tôi chỉ đi ngang qua." Thuận tiện kéo giá trị thù hận thôi.



"Đi ngang qua?"



Thẩm Viễn Chiêu rõ ràng không tin.



"Thẩm tổng, không liên quan đến tôi, là cô ta bảo tôi cắt bỏ quần áo, đều là chủ ý của cô ta."



Chị gái xé quần áo đột nhiên bước ra, trực tiếp đẩy tội cho Minh Thù.



Có người có thể đắc tội, có người tuyệt đối không thể đắc tội. Đối với việc cô gái kia đột nhiên đẩy tội cho mình, Minh Thù không hề tức giận.



Cô nhìn đầu ngón tay của mình, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:



"Tôi chỉ cho cô một đề nghị, cô không nghe tôi thì chẳng lẽ tôi còn có thể nắm tay cô bắt cô cắt sao? Nói chuyện cũng phạm pháp sao?"



"Cô..."



Chị gái kia trừng mắt với Minh Thù, cố hết sức lực cắt đứt quan hệ với Minh Thù:



"Thẩm tổng, thực sự không liên quan đến tôi, đều là cô ta bla bla bla..."



"Thẩm tổng, chuyện là như vậy..."



Giám đốc sợ Thẩm Viễn Chiêu giận lây, vội vàng kể lại sự tình một lần nữa.



Từ khi Thẩm Viễn Chiêu xuất hiện, Nam Ưu Ưu không nói dù chỉ một câu, nhưng vẻ mặt mang theo chút oan ức, im lặng còn tác dụng hơn lên tiếng.



Hay cho một đóa hoa Bạch Liên xinh đẹp.