Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 184 : Cầu Cưới Thiên Kim (17)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Chiến trường vô hình của hai người, mãi tận đến khi chủ trì lên sân khấu đọc diễn văn mới kết thúc.



"Anh không cảm thấy anh ta không có ý tốt sao?"



Minh Thù nói với Tần Triệt.



Thẩm Viễn Chiêu nói mấy câu hẳn là có dụng ý khác.



"Em cướp đi cơ hội hợp tác với Joseph, hắn lại nghĩ em là do tôi phái đến nằm vùng, em nghĩ hắn sẽ có ý tốt sao?"



Vẻ mặt Tần Triệt châm chọc nhìn về phía trước.



"Vậy anh sai rồi, hắn đang nghĩ cách đối phó hai chúng ta như thế nào?"



Bọn họ giờ đều là kẻ thù của nam chính, là con châu chấu cùng trên sợi dây thừng.



Tần Triệt tự hỏi một lúc: "Hắn không đụng được Nguyễn thị, bên kia không phải địa bàn của hắn. Hơn nữa Nguyễn thị cũng không phải dễ chơi. Khả năng mua hung thủ giết người, và tạo ra chuyện ngoài ý muốn tương đối lớn."



Minh Thù: "..."



Người ta là nhân vật nam chính, sao có thể làm chuyện này?



"Anh bình thường đều làm như vậy?"



Nói lưu loát như thế, vừa nhìn là biết kẻ phạm tội thường xuyên.



"Tôi cần phải mua hung thủ giết người?" Tần Triệt hỏi lại.



Người đi đường ngồi phía sau: "..."



Tôi đã nghe được rồi nhé!



Các người muốn mua hung thủ giết ai?



"Khó nói."



Nụ cười Minh Thù có vài phần quái lạ:



"Chuyện lần trước anh thực sự không định giải thích với em sao?"



Bắp thịt cả người Tần Triệt căng thẳng.



Dựa theo thân thể nóng rực, miệng cười tủm tỉm: 



"Anh không mất trí nhớ."



Tần Triệt đưa tay ôm eo Minh Thù, hơi dùng sức ngăn lại không cho cô rời đi, thấp giọng châm chọc:



"Tôi đây có nên diệt khẩu không, em gái thân yêu của tôi?"



"Vậy cũng không cần, đối với chuyện anh có mất trí nhớ hay không thì em cũng không hứng thú."



Trẫm chỉ quan tâm giá trị thù hận thôi. Ngươi hận ta một lần là đủ rồi.



Tần Triệt nhìn cô, cô và hắn ngồi rất sát nhau, hai tay đặt trước người, tư thế thả lỏng cũng không có cảnh giác. Ngón tay đặt ở nơi đó từng chút từng chút nóng lên.



Hắn buông Minh Thù ra: "Trở về rồi nói."
Nam Ưu Ưu có hơi chần chừ, Thẩm Viễn Chiêu đột nhiên giơ thẻ của mình: "Bốn trăm vạn."



Minh Thù nhìn Thẩm Viễn Chiêu, Thẩm Viễn Chiêu cũng đang nhìn cô, dường như muốn tiếp tục so cùng cô.



Ánh sáng ảm đạm của phòng đấu giá làm gương mặt Minh Thù mờ ảo không rõ, nhưng Thẩm Viễn Chiêu vẫn thấy rõ ý cười trong mắt cô.



Ánh sánh lấp lánh như ánh nắng, khiến người khác không thể dời mắt.



Cũng hiện ra sự kỳ lạ.



"Năm trăm vạn!"



Tần Triệt: "..."



Giết hắn đi. Để lão tử đi chết đi!



Thẩm Viễn Chiêu nhíu mày: "Tần tổng để mặc cô ta quậy như vậy sao?"



Tần Triệt nhẫn nhịn nội tâm bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi cưng chiều:



"Em ấy thích là được rồi."



Nam Ưu Ưu kéo tay Thẩm Viễn Chiêu, dường như có chút gấp:



"Thẩm tổng..."



"Năm trăm vạn thành giao, chúc mừng Tần tiên sinh."



Người dẫn chương trình ở trên kêu ba lần, sau khi không ai ra giá nữa thì giải quyết dứt khoát.



Nụ cười trên mặt người chủ trì đều kéo đến mang tai, số tiền của buổi đấu giá từ thiện năm nay cao hơn năm trước rất nhiều, tiền lương của bọn họ tương ứng cũng rất khá.



Tần Triệt không cười nổi, hắn muốn tìm một chỗ bóp chết em gái thân yêu của hắn.



Người trên sân khấu đi xuống, đèn phòng đấu giá dần sáng lên, chủ trì lên sân khấu:



"Thực sự năm nay hơi khác năm trước, vị khách chi tiền từ thiện nhiều nhất năm nay, sẽ đảm nhiệm đại sứ tình yêu từ thiện kỳ tiếp theo."



Người dẫn chương trình nói đến đây ngừng một chút, ánh sáng chiếu lên người Tần Triệt, giọng người dẫn chương trình lên cao:



"Chúc mừng Tần tiên sinh trở thành đại sứ tình yêu từ thiện năm nay."



Người phía dưới ồ lên một trận.



Đại sứ tình yêu từ thiện không phải ai muốn làm thì làm được.



Vị trí này đại diện cho ZF, sẽ mang vài hạng mục ưu tiên cho công ty của đại sứ tình yêu từ thiện.



Cuối cùng, Minh Thù cũng biết tại sao Nam Ưu Ưu lại gấp như vậy, sáu tháng cuối năm có một hạng mục lớn, các công ty tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, công ty Thẩm Viễn Chiêu cũng không ngoại lệ. 



Nếu lấy được vị trí đại sứ tình yêu từ thiện, đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền. 



Nếu như cô ta có thể giúp được Thẩm Viễn Chiêu, Thẩm Viễn Chiêu còn không biết ơn cô ta sao? 



Dù cho Thẩm Viễn Chiêu không cần, Nam gia cũng có thể nâng cao một bước. Ây da, giá trị thù hận này quả là kéo đến quá tuyệt vời.