Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 193 : Cầu Cưới Thiên Kim (26)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Hai ngày sau liền có kết quả giám định DNA. Nam Ưu Ưu không có quan hệ máu mủ với bọn họ, có quan hệ máu mủ chính là Gang Đóa.



Giang Đóa đột nhiên có ba mẹ, còn trở thành thiên kim hào môn(*), cô sợ hãi nấp sau lưng Minh Thù không dám đi gặp vợ chồng Nam gia.



Cảnh sát cũng tìm được chứng cứ xác thực, Nam Ưu Ưu bị tạm giam hình sự.



Đứa nhỏ mình nuôi nhiều năm như vậy, phát hiện không phải con ruột của mình. Hơn nữa lại ngầm sai người hại con ruột của bọn họ, điều này làm ba mẹ Nam gia không thể nào chấp nhận được, cho nên bọn họ vẫn không thèm quan tâm Nam Ưu Ưu.



Sau đó, bà Nam lén qua đó một lần nhưng vẻ mặt lúc đó của Nam Ưu Ưu dọa bà Nam sợ hãi, bà cũng không dám đến nữa.



Nam Ưu Ưu khóc lóc cũng không có tác dụng gì.



"Nam Ưu Ưu, có người tới thăm cô."



Nam Ưu Ưu vui vẻ, song khi cô ta thấy người ngồi bên ngoài mặt kính, thì trái tim lại lạnh xuống.



"Cô tới làm gì?"



Nam Ưu Ưu nhào qua, hung dữ trừng mắt với người bên ngoài.



Có lẽ phát hiện người bên ngoài không nghe được, cô ta cầm điện thoại lên rít gào:



"Nguyễn Ly, cô còn đến làm gì? Đến chê cười tôi sao?"



"Tới thăm cô một chút có được không?"



Giọng nói thoải mái xuyên qua điện thoại truyền vào tai, mỉm cười mơ hồ rơi vào trong tai Nam Ưu Ưu, lại vô cùng trào phúng.



"Cô hại tôi còn chưa đủ sao?"



Tâm trạng Nam Ưu Ưu kích động: "Hiện tại tôi như vậy, cô hài lòng chưa?"



Minh Thù chống cằm, cười khẽ: "Đừng kích động, cô cũng chỉ bị giam một hai năm, sẽ không lâu lắm đâu, ra ngoài lại là một đóa hoa Bạch Liên."



Trán Nam Ưu Ưu nổi gân xanh: "Nguyễn Ly, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô."



"Vậy là tốt nhất, tôi không ngại." Càng hận càng tốt.



Hệ thống nhắc nhở giá trị thù hận đã đầy, Minh Thù gác điện thoại.



Nam Ưu Ưu nói gì đó, tâm trạng cực kỳ kích động, cô ta chỉ có thể đập đầu vào thủy tinh. Người bên trong đè Nam Ưu Ưu đang kích động xuống.



Minh Thù thoáng quay đầu lại, cho Nam Ưu Ưu một nụ cười rực rỡ.



...




"Không biết."



Minh Thù cười vô hại: "Tại sao tôi phải biết ông là ai chứ?"



Người đàn ông: "..."



Không biết mà cô cũng dám nói chuyện hợp tác sao?



Người đâu, mau đưa người điên này về bệnh viện tâm thần!



"Sao Nguyễn tiểu thư lại biết tôi sẽ đối phó với Tần gia?"



Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nói qua sẽ đối phó Tần gia.



Minh Thù theo lý đương nhiên mà nói: "Vấn đề này rất khó sao? Ngoại trừ mấy khả năng, khả năng lớn nhất là giá trị Tần gia, không khó đoán."



Khóe miệng người đàn ông có chút cứng ngắc: "Nếu như Nguyễn tiểu thư đoán sai thì sao?"



"Vậy đoán lại thôi."



Người đàn ông lại một phen câm lặng, cô cho rằng đang chơi trò chơi à?



Khoan đã, tại sao mình lại bị cô nắm mũi dắt đi chứ? Từ lúc bọn họ gặp mặt, nhìn cô không có sức uy hiếp gì, thậm chí còn yếu thế, nhưng mình lại bất tri bất giác đi theo bước chân của cô ta.



Người phụ nữ này...



Trong lòng người đàn ông cảnh giác: "Nguyễn tiểu thư, cô đã muốn hợp tác thì cũng không phải không thể, nhưng phải xem thành ý cùng năng lực của Nguyễn tiểu thư."



"Số 1508 đường Phục Hưng có một hộp thư, đồ vật bên trong có lẽ sẽ làm ông cảm thấy hứng thú."



Người đàn ông nhíu mày, cô cũng có chuẩn bị sao? Ai tin đây?



"Sợ rồi sao?"



Minh Thù lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Hà tiên sinh, cầu phú quý trong nguy hiểm."



Sắc mặt ông ta thay đổi liên tục: "Nguyễn tiểu thư thật là khác người."



"Cám ơn đã khen ngợi."



***



(*) Thiên kim hào môn: tiểu thư con nhà giàu.