Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 198 : Cầu Cưới Thiên Kim (31)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Giang Đóa không muốn về Nam gia, cô vẫn trốn vợ chồng Nam gia. Sau khi bị vợ chồng Nam gia chặn đường vài lần, thì cô miễn cưỡng có thể nói chuyện với bọn họ một lúc, nhưng vẫn không muốn về sống chung với Nam gia.



Vợ chồng Nam gia không còn cách nào, nên chỉ có thể mua một căn nhà cho Giang Đóa. Con gái bọn họ yêu thương nhiều năm như vậy, lại là của nhà người khác, mà đứa con gái kia còn muốn hại chết con ruột của mình. 



Bọn họ không phải thánh mẫu, đương nhiên là đau lòng cho con của mình.



Giang Đóa không lay chuyển được vợ chồng Nam gia, lại sợ bọn họ tiếp tục dây dưa với mình. Cô không biết nên ở chung với bọn họ như thế nào, nên cũng chỉ có thể nhận phòng.



Vợ chồng Nam gia có lẽ hiểu cho Giang Đóa. Nhiều năm như vậy không ai bên cạnh, đột nhiên muốn người ta thân thiết với bọn họ, điều này sao có thể chứ? 



Nhưng Giang Đóa cũng không dọn vào nhà mới, mà vẫn ở chỗ cũ của mình.



"Nhà này là ba nuôi tớ để lại, ông không có con, sau khi qua đời thì cho tớ."



Giang Đóa vừa nấu ăn vừa nói với Minh Thù đang ăn vụng bên cạnh: "Cậu đừng ăn, một lát nữa phải dùng đó."



"Ăn ngon."



Minh Thù mới ăn vụng thêm một miếng, mơ hồ nói: "Ba nuôi cậu đối tốt với cậu sao?"



"Ừ."



Giang Đóa lộ vẻ nhớ lại: "Ba đối xử với tớ rất tốt. Tổ tiên Ba nuôi đều là đầu bếp, nghe nói còn làm trong cung. Bản lĩnh của tớ đều là học từ Ba nuôi đó."



Nói đến phần sau Giang Đóa có hơi kiêu ngạo.



Lúc sau lại thở dài, nếu không phải Ba nuôi quá cố chấp, thực ra ông cũng không cần khổ sở như thế, nhưng bởi vì Ba nuôi có sự kiên trì của riêng mình, ông mới là người cô sùng bái kính nể.



Minh Thù chợt nói: "Vậy mẹ nuôi cậu đâu?"  



Thức ăn ngon cũng cần phải thừa kế.



"Bà..."



Giang Đóa thở dài: "Bởi vì ghét bỏ Ba nuôi không có tiền, hơn nữa bà ấy cũng không mang thai con của ba nuôi. Sau này ba nuôi cũng không kết hôn, một mình nuôi tớ khôn lớn."



"Bà ấy cũng tới trong thời gian lễ tang ba nuôi, trông dáng vẻ rất tốt, cũng có con..."



Giang Đóa lắc đầu: "Tiểu Ly, ba mẹ cậu thì sao?"



Hình như cô ấy chưa từng nghe Minh Thù nói qua.



"Mẹ tớ gả cho ba Tần Triệt."



"Vậy ba cậu đâu?"
"Tôi tìm Nguyễn tiểu thư có việc gấp." Người đàn ông kia nói.



"Tiểu Ly..." Giang Đóa nhìn bên trong gọi một tiếng.



Minh Thù ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thư ký, không có cảm xúc gì đặc biệt:



"Có việc gì?"



"Nguyễn tiểu thư, Tần tổng đã xảy ra chuyện." Thư ký nói bằng giọng đầy lo lắng.



"Ồ." Minh Thù nghe xong liền gục đầu xuống.



Đây không phải là lần đầu tiên thư ký nghĩ Minh Thù quá đáng. Tần tổng đối với cô tốt vậy, cô luôn lộ ra dáng vẻ này, đang muốn tức giận lại nghe cô nói:



"Mỗi người có số, anh ấy xảy ra chuyện có liên quan gì tới tôi, về đi."



"Nguyễn tiểu thư, Tần tổng đối xử với cô như thế nào trong lòng cô không rõ sao?"



Thư ký không nén được lửa giận.



"Nếu như mỗi người đối tốt với tôi, tôi phải đi báo đáp từng người, tôi còn sống được hay không?"



Minh Thù lại ngẩng đầu, vẫn tươi cười như cũ: "Ý tốt không được tiếp nhận, chỉ là gánh nặng."



"Nguyễn tiểu thư, cô..."



Thư ký nghẹn họng nói không ra lời. Di động trong túi hắn vang lên, thư ký liếc mắt nhìn.



Hắn không nhận điện thoại mà quay sang nói từng chữ với Minh Thù:



"Nguyễn tiểu thư, cô thật máu lạnh."



"Ừm, anh không phải người đầu tiên nói tôi như vậy."



Thư ký tức không nói nổi, vừa nghe điện thoại vừa xoay người:



"Tần tổng bị Hà Thư Quốc bắt cóc. Phải cầm chân bọn họ, nhất định phải đảm bảo Tần tổng an toàn."



Câu nói phía trước là nói cho Minh Thù nghe, câu nói phía sau là phân phó người trong điện thoại.



Giang Đóa đứng ở cửa một hồi lâu, cô mới nhốt tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài cửa.



"Tiểu Ly..."