Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 200 : Cầu Cưới Thiên Kim (Hết)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Cảm giác hít thở không thông bao phủ xung quanh, suy nghĩ trong đầu đều vùi lấp theo thân hình ngã xuống.



Hắn quên thở, quên cả giãy giụa. Máu tươi chảy đầy đất, từng chút từng chút đâm vào tim hắn. Lúc mọi người ở đây đều ngây người, cô gái trên đất đột nhiên động đậy, chống ô loạng choạng đứng lên. 



Người vây bắt cô không tự chủ lui về sau.



Như vậy mà vẫn chưa chết...



Đôi mắt Tần Triệt mở trừng trừng nhìn cô đứng lên, từ một loại cảm xúc không cách nào nói rõ mà bình tĩnh lại.



"Bây giờ đến lượt tôi rồi."



Minh Thù nắm ô, giọng nói trầm thấp biến hóa kỳ lạ, dường như ác quỷ từ địa ngục đến đòi mạng, khiến người khác nghe đến tê cả da đầu. 



Tiếng gió đảo qua bốn phía, mọi người đồng thời rùng mình.



Cái ô bình thường trong tay cô như thần binh lợi khí không gì phá nổi. Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng súng che giấu, chỉ có thể nhìn người không ngừng ngã xuống nhưng những người đó cũng không chết, tất cả đều còn lại một hơi thở.



Thẩm Viễn Chiêu có chút sợ hãi, hắn chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng chạy trốn.



Sợ hãi. Hắn cảm thấy sợ hãi.



"Thẩm tổng, muốn đi đâu đó?"



Giọng nói u ám vang lên sau lưng hắn, giống như kề sát thì thầm bên tai hắn.



Thân thể Thẩm Viễn Chiêu chợt ngừng lại, hắn muốn chạy nhưng nhúc nhích thế nào cũng không được. Sau một giây, thân thể theo đường cong bay lên không trung, nặng nề đập xuống đất. Lục phủ ngũ tạng hắn như muốn bay ra.



Hà Thư Quốc không biết có phải sợ đến choáng váng không, cho đến khi Thẩm Viễn Chiêu bị đánh ngất, ông ta mới nhớ phải chạy trốn. Mới chạy vài bước thì ông ta đã bị người xông lên vây lại. Người ông ta sắp xếp nghe tiếng động lớn vậy cũng không xuất hiện, nhất định đã xảy ra chuyện.



Hà Thư Quốc lui về, ông ta thấy Minh Thù đứng trước mặt Tần Triệt, khom lưng cởi trói cho hắn, tóc che lại mặt Minh Thù hoàn toàn không thấy biểu cảm gì.



Nhưng hắn giống như Thẩm Viễn Chiêu, có một nỗi sợ hãi...



Đứng ở đó không phải là người.



"Anh trai, lần sau phải cẩn thận chút."



Minh Thù ngẩng đầu, miệng cười như cũ: "Bớt làm chuyện dấn thân mạo hiểm, không phải biến số nào anh cũng có thể nắm chắc trong tay."



Sợ hãi đè nén trong không khí tiêu tán trong nháy mắt. Đôi môi khô khốc của Tần Triệt giật giật:



"Giống như em sao?"



Trong kế hoạch của hắn không có cô.



Minh Thù đang muốn nói đúng vậy nhưng thân thể không nghe sai khiến, có chút thoát lực mà trượt xuống, Tần Triệt nhanh tay nhanh mắt đón lấy cô.



"Tiểu Ly..."



Đau đớn kéo đến, cô theo bản năng vuốt ngực mình... Chất lỏng ấm áp nhuộm đỏ ngón tay cô.




Tần Triệt hồi lâu mới hừ lạnh: "Ta là người không có lý tưởng như vậy sao?"



[Dạ dạ dạ, Cửu thiếu cực kỳ có lý tưởng. Anh chính là vầng trăng sáng trên bầu trời kia, không ai sánh bằng.] 



Lúc này hệ thống cũng không dám làm trái với Tần Triệt.



"Hừ!"



...



Minh Thù trở lại phòng mây trắng, theo thói quen nói bừa vài câu, ngáp nói:



"Tiệm ăn tiếp theo."



[Không cần nghỉ ngơi sao?]



"Không. Trẫm muốn ăn."



Hài Hòa Hiệu đành phải quét tư liệu.



Họ tên: Minh Thù.



Giá trị thù hận: 40000.



***:***



Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.



Minh Thù hơi kinh ngạc: "Sao nhiều như vậy? Ngươi tính sai rồi?"



Không phải chưa hoàn thành nhiệm vụ nhánh sao?



"Còn mục phía dưới đánh số của ngươi là cái trò gì?"



Mẹ nó, còn đánh số, thật là Hài Hòa Hiệu mà!



[Giá trị thù hận đạt đến giá trị nhất định có thể kiểm tra hạng mục ẩn giấu.] Hài Hòa Hiệu chỉ giải thích chuyện đánh số.



"Ngươi nói cho ta biết giá trị nhất định kia là bao nhiêu?"



[Một trăm vạn.]



Minh Thù cười ha ha.



Ngươi hài hòa, ngươi lợi hại.



Kết thúc không gian thứ sáu.



(*) Plugin: Chính là một module bổ sung một chức năng nào đó mà bạn có thể cài vào WordPress.