Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 224 : Tụ Chúng Tu Tiên (24)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


"Đây là... Con gì vậy?" 



"Chó."



Thú nhỏ liền nhảy lên: "Ngươi mới là chó. Cả nhà ngươi đều là chó."



"Cả nhà bao gồm ngươi."



Hừ! Không tính toán với nàng nữa, nó muốn làm một con thú rộng lượng.



Thú nhỏ lăn lông lốc sang Lâm Cẩn ở bên cạnh, Lâm Cẩn kinh ngạc, thấy thú nhỏ lăn qua muốn vươn tay sờ nó, thú nhỏ đột nhiên xù lông lên, cặp mắt như bảo thạch đen hung tợn nhìn chằm chằm hắn.



Lâm Cẩn bị dọa giật mình.



"Đừng sờ nó."



Minh Thù nhắc nhở một tiếng: "Nó cắn người."



Lâm Cẩn nhanh chóng thu tay về, khi con thú này xù lông nhìn giống như kim châm có độc.



Thú nhỏ nhảy lên, vọt tới thịt nướng bên cạnh Lâm Cẩn.



Khay thịt nướng bị đụng rớt xuống, thú nhỏ ngoạm một miếng thịt rồi bỏ chạy.



Thịt nướng lớn như vậy, lớn hơn thú nhỏ nhiều lần nhưng nó lại lôi đi được, trong chớp mắt đã biến mất không vết tích.



Lâm Cẩn nhìn mà trợn mắt há mồm. Lão đại nuôi thú cũng không giống bình thường.



Minh Thù không có ý định giải thích lai lịch thú nhỏ kia. Lâm Cẩn muốn hỏi nhưng có chút không dám, cuối cùng đành lựa chọn đi tu luyện.



Tối nào Lâm Cẩn cũng ở lại Linh Kiếm Phong, ở đây dễ tu luyện hơn so với nơi khác. Hoặc nói, ở gần Minh Thù dễ tu luyện hơn.



Linh khí ở đây như được tinh lọc một lần, tinh khiết mạnh mẽ, sẽ không tạo bất cứ gánh nặng gì cho cơ thể, khi thăng cảnh giới cũng không có bất kỳ sự cản trở nào.



Lâm Cẩn vẫn chạy đi chạy lại hai bên như cũ, sau đó có thể tự mình tu luyện, lựa chọn bế quan. Lâm Cẩn dứt khoát dẫn theo tiểu đệ đến Linh Kiếm Phong ở.



Nhạn Dẫn không trở lại đây nhưng chưởng môn lại phái người tới, Minh Thù nói rõ là nhất định không tu tiên, chưởng môn tức đến sôi máu, sau đó cũng không phái người đến nữa.



Một tháng sau.



Vân Dao đạt trúc cơ.



Hôm đó sấm chớp rền vang, sét đánh vào Xích Hỏa Phong cực kỳ lợi hại. Minh Thù vuốt vuốt lông thú nhỏ nhìn sấm chớp rền vang phương xa.
Người áo đen cả kinh: "Dừng tay!"



Minh Thù trừng mắt: "Sao vậy? Ngươi không giết ta, còn không cho ta tự sát luôn sao?"



Vừa nói liền không chậm trễ mà đâm xuống.



...



"Ầm ầm ầm!"



Tia sét vẫn còn tiếp tục, cả người Tử Lạc đầy vết thương, lúc này đang được Quân Thanh bảo vệ trong ngực, thay nàng ta ngăn cản tia sét đánh xuống.



Rõ ràng chỉ là trúc cơ cũng đã đánh được gần mười tia sét, chuyện này rất không bình thường...



"Sư phụ..."



"Đừng sợ." Quân Thanh xoa đầu Tử Lạc.



Một giây sau khi tia sét đánh xuống, lần này ánh sáng hình cung trên đỉnh đầu bị tia sét bổ đôi, đánh đến sau lưng Quân Thanh, hắn khẽ hự một tiếng.



Đôi mắt Quân Thanh giật mạnh, ma khí...



Tại sao lại có ma khí?



Thừa dịp tia sét vẫn chưa đánh xuống, Quân Thanh ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó, đó là Linh Kiếm Phong.



Tại sao trên Linh Kiếm Phong có thể có ma khí lớn như vậy chứ?



Hiển nhiên không chỉ Quân Thanh chú ý tới, chưởng môn và phong chủ các phong đều chú ý. Linh Kiếm Phong ma khí đầy trời.



Rất nhanh mọi người liền thấy ánh sáng một trắng một đen bắn ra từ Linh Kiếm Phong, mọi người vẫn chưa thấy rõ là thứ gì, ánh sáng đã tiến vào tầng mây.



"Ầm ầm ầm!"



Tiếng sấm càng lớn hơn trước, như thiên quân vạn mã (*) chạy đến.



Sấm sét trong tầng mây nổi lên bốn phía, rọi sáng nửa bầu trời. Không biết qua bao lâu, mây dần tản ra, chỉ còn lại ma khí âm trầm bao phủ lấy bầu trời Linh Kiếm Phong.



***



(*) Thiên quân vạn mã: Muôn nghìn binh mã, chỉ lực lượng quân đội rất đông đảo, hùng mạnh.