Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 226 : Tụ Chúng Tu Tiên (26)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Chưởng môn lớn tiếng quát: "Câm miệng."



Minh Thù từ dưới đất đứng dậy, lấy ra một thứ quả tiếp tục gặm:



"Làm sao ngươi biết ta còn sống?"



Ma tộc không muốn nói.



Ngón tay Minh Thù hơi gập lại rồi mở ra, cả người Ma tộc co quắp nói: "Người chết không cách nào dùng được, hơn nữa cần huyết mạch trực hệ, lúc ấy chúng ta mang thi thể của Huyền gia ra ngoài trời, chỉ có thi thể của ngươi không thấy đâu cho nên khẳng định ngươi còn sống."



Gân xanh trên mu bàn tay chưởng môn nổi lên, quay đầu phân phó:



"Phái người đi thăm dò."



Tin tức Huyền gia bị diệt tộc, Ẩn Tông không có lấy một manh mối nào, điều này sao có thể chứ?



Quân Thanh chợt phất tay ngăn người nọ chạy đi.



Hai tay hắn kết ấn, không khí dao động một trận như đường hầm xuyên qua thời gian không gian, một lúc sau cảnh sắc xuất hiện trong không khí.



Đó là một tòa nhà, bên trong có người đi lại, trên vách đá phía sau tòa nhà khắc hai chữ "Huyền Sơn" rất lớn. Kiến trúc nhìn rất bình thường, bên trong cũng có người đi lại không giống như đã xảy ra chuyện.



"Ngươi nói bậy..."



Phong chủ nào đó quát lớn Ma tộc.



Quân Thanh cũng nhíu mày, lại kết một ấn, hình ảnh như nước dập dềnh, một lát sau lại hiện ra tình cảnh làm cho người ta khó tin.



Kiến trúc vẫn như vậy nhưng bên trong không có ai đi lại, chỉ có thi thể hóa thành xương trắng cùng với vết bẩn màu đen dính đầy đất.



Trong nháy mắt, không gian trở nên yên lặng.



...



Ma tộc và Huyền gia, chuyện trọng đại như vậy, chưởng môn cho người nhốt Ma tộc lại, sau đó xử lý chuyện ồn ào trong tông môn trước.



Vân Dao và Tử Lạc đều thất bại trong việc lên trúc cơ, nhưng chuyện này cũng không có mấy người quan tâm.



Quân Thanh tranh thủ quay về thăm Tử Lạc, an ủi nàng ta mấy câu sau đó liền vội vã rời đi.



Vân Dao càng thảm hại hơn, người lên trúc cơ thất bại thì rất khó thành công lên trúc cơ lần hai, cho nên người nhìn không vừa mắt nàng ta lúc trước, lúc này cũng không đến thả đá xuống giếng.




...



Nhạn Dẫn tới chậm, dáng vẻ vô cùng thong thả.



Nhạn Dẫn tùy ý lướt nhìn đại điện một vòng, nhắm ngay chỗ bên cạnh Minh Thù không có ai, liền trực tiếp đi qua:



"Sư muội, chào buổi sáng!"



Minh Thù mỉm cười: "Buổi tối còn nói buổi sáng, ngươi chưa uống thuốc sao?"



Nhạn Dẫn nghe lời đổi giọng, lười biếng nói: "Chào buổi tối."



Nhạn Dẫn vén vạt áo ngồi bên cạnh Minh Thù, ánh mắt tùy ý nhìn chưởng môn:



"Chưởng môn sư huynh cho gọi có chuyện gì?"



Chưởng môn hắng giọng một cái: "Chuyện Ma tộc ngươi có biết không? Chuyện Huyền Cơ sư muội vừa nói."



Trong lòng Nhạn Dẫn giật giật một chút, dự cảm không tốt từ bốn phương tám hướng trào đến.



Giọng nói của chưởng môn chậm rãi hạ xuống: "Ngươi biết hung thủ diệt cả nhà Huyền gia sao?"



"Chưởng môn sư huynh, sao ta biết chuyện này được."



Nhạn Dẫn duy trì dáng vẻ lười biếng không thừa nhận: "Không phải nói đã bắt được một Ma tộc sao? Chẳng lẽ không phải do Ma tộc làm à?"



Chưởng môn nheo mắt một cái: "Ngươi không biết sao? Vì sao Huyền Cơ sư muội nói là ngươi biết?"



Toàn bộ thân thể Nhạn Dẫn mềm oặt dựa trên ghế: "Nàng có ý bôi xấu ta."



Minh Thù liếc người bên cạnh: "Không phải lần trước chính miệng ngươi nói với ta sao? Khi nào ta muốn biết thì tìm ngươi, bây giờ ta muốn biết ngươi nói đi."



Nhạn Dẫn tiếp tục không thừa nhận: "E là sư muội nhớ nhầm rồi, ta chưa từng nói vậy."



"Rầm!"



Chưởng môn đột nhiên vỗ bàn, hắng giọng quát lớn: "Nhạn Dẫn, Huyền Cơ, hiện tại sự việc nghiêm trọng, các ngươi còn quấy rối sao?"



Chưởng môn nổi giận, Minh Thù và Nhạn Dẫn cũng không hé răng.