Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 229 : Tụ Chúng Tu Tiên (29)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Lúc Nhạn Dẫn tỉnh lại đã là nửa đêm.



Đỉnh đầu toàn là sao đêm có thể thấy rõ ngân hà, gió đêm thổi lá cây xào xạc, âm thanh dễ nghe trong sự yên lặng. Sau lưng dường như đã không có cảm giác đau đớn, nhưng hắn rất lạnh. Tay chân lạnh run như bị người đặt trên hàn băng.



Nhạn Dẫn không thấy Minh Thù đâu, hắn bị người ta đặt ở giữa xung quanh đều là đệ tử. Hắn đã như vậy mà nàng còn vứt bỏ hắn sao? Có chút lương tâm nào hay không?



Nhạn Dẫn đang định đứng dậy, bên hông đột nhiên có người đỡ hắn ngồi xuống.



Nhạn Dẫn quay đầu lại, Minh Thù chẳng biết đã đứng sau mình từ lúc nào, mặt mỉm cười nhìn hắn.



"Ta còn tưởng rằng sư huynh không chống đỡ nổi qua đêm nay."



"Làm ngươi thất vọng rồi."



Nhạn Dẫn lạnh không chịu được, giọng nói có chút cứng ngắc: "Ta sẽ không chết trước sư muội."



Lão tử sẽ không chết. Không chỉ không chết mà còn phải lượn qua lượn lại trước mặt ngươi, cho đến khi ngươi thích lão tử mới thôi.



Minh Thù nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống: "Vậy cũng khó nói lắm."



Nhạn Dẫn cảm thấy bên người có độ ấm, hắn không hề nghĩ ngợi lập tức nhào qua. Tay lạnh như băng đụng tới Minh Thù, nàng rét đến mức run một cái ghét bỏ đẩy hắn ra.



"Lạnh..." Nhạn Dẫn phun ra một chữ.



"Dương Kỳ."



Minh Thù quay về phía sau kêu một tiếng, Dương Kỳ gác đêm lập tức chạy tới, Minh Thù phân phó:



"Mang đồ chống lạnh qua đây."



"Vâng."



Dương Kỳ có túi đựng đồ, lấy ra hai cái áo khoác hơi dày, Minh Thù khoác toàn bộ lên người Nhạn Dẫn.



Có chút tình thương nào hay không? Được rồi, nàng không có.



Dương Kỳ có chút lo lắng trở lại với nhóm đệ tử, có người vẫn chưa nghỉ ngơi đều là dáng vẻ đau buồn.



"Dương Kỳ sư huynh, kẻ tập kích chúng ta thật sự là Ma tộc sao?"




"Ta đây vẫn còn là một đứa bé, cầm thú!"



Sao hắn lại biến thành cầm thú chứ? Hắn còn chưa động tay động chân.



Cho rằng lão tử tự nguyện sao? Lão tử cũng bị ép buộc!



Nhạn Dẫn nói gì, Minh Thù đều nói với hắn hai chữ cầm thú, hắn tức giận đến muốn bóp chết nàng.



...



Nhạn Dẫn đứng hơi mệt: "Sư muội, có thể cho ta ngồi một chút không? Mệt quá."



Hình tượng này của hắn thật sự là lười đến thần kỳ.



"Tốt, ta tìm cho ngươi một cái hố, ta còn có thể miễn phí lập bia mộ cho ngươi."



"Sư muội ghét ta đến vậy ư?"



"Đúng vậy."



Ghét ngươi vì ngươi không hận trẫm!



"Cho dù ta đã cứu ngươi sao?"



"Ân cứu mạng không liên quan đến việc ta có ghét ngươi hay không."



Ánh mắt của Nhạn Dẫn rơi trên mặt Minh Thù:



"Sư muội, đối với kẻ tấn công chúng ta, ngươi có ý kiến gì không?"



Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười:



"Ngươi biết kẻ tập kích chúng ta là ai sao?"



Không phải là câu hỏi mà là sự khẳng định.



"Sư muội thông minh như vậy thật đúng là rất tốt."