Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 243 : Kiến Tập Tự Dưỡng (3)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Nhìn Minh Thù ngồi xuống cũng không để ý tới mình, hắn từ từ quay về chỗ ngồi.



Học sinh liên tục bước vào, có con người lẫn Huyết tộc.



Ngoại trừ những thành phần đặc biệt, thì đại đa số Huyết tộc bình thường rất an phận, giao tiếp với con người cũng rất tốt.



Nhưng khi năm tên Huyết tộc cao ngạo từ ngoài lớp đi vào, toàn bộ phòng học im lặng như tờ. Bọn họ sợ năm tên Huyết tộc này.



"Này!"



Bàn Minh Thù đột nhiên lung lay, Minh Thù ngẩng đầu lên nhìn Huyết tộc đeo kính râm đứng trước mặt cô.



"Buổi trưa nói với mày, mày cho là gió thoảng bên tai sao?"



Tên Huyết tộc kính râm dùng chân đá lên trên bàn Minh Thù: "Đồ đâu?"



Minh Thù nghĩ nghĩ một chút, đám người kia hình như định thu phí bảo kê của nguyên chủ, phí bảo kê của Huyết tộc đương nhiên là máu. Nguyên chủ ăn còn không đủ no, làm sao có lương thực dư thừa cho bọn chúng chứ?



Huyết tộc kính râm liền đá một cái, cái bàn lập tức ngã trên mặt đất.



"Tao đang nói chuyện với mày đấy. Tai điếc à? Đồ đâu?"



Minh Thù đứng dậy mỉm cười, nhấc chân đạp tới, Huyết tộc kính râm không ngờ Minh Thù dám ra tay, không phòng bị nên bị Minh Thù đạp trúng.



Huyết tộc kính râm đau đến khom người tránh ra, Minh Thù thuận thế cầm lấy tay hắn vặn lại.



Cô cúi đầu cười khẽ: "Muốn đúng không? Tôi sẽ cho các ngươi.”



Lúc này, phòng học lặng ngắt như tờ, toàn bộ phòng học chỉ có âm thanh của cô vang lên.



Chỉ vài giây sau, Huyết tộc kính râm đã ngã trên mặt đất, đám người phía sau hắn còn đang trong trạng thái ngơ ngác.



"Tụi mày đứng ngây ra đó làm cái gì vậy? Còn không kéo nó ra cho tao!"



Tên Huyết tộc kính râm rống lên với những người còn lại.



Đám Huyết tộc lúc này tiến lên muốn kéo Minh Thù ra. Minh Thù tiện tay cầm một quyển sách đập lên đầu đám Huyết tộc.



Sách như bị làm phép cứng như đá.



Mọi người trợn mắt há mồm. Vừa rồi xảy ra chuyện gì?



Đây là người vẫn bị bạn học bắt nạt sao? Cô ấy tên gì nhỉ?
"Em lặp lại lần nữa xem."



"Khối mười một."



Chủ nhiệm lớp nghĩ rất lâu cũng không nhớ tên của Minh Thù, hắng giọng một cái:



"Bây giờ em mới học khối lớp 7, nhảy đến 11, em thật sự muốn hay sao?"



"Dạ đúng rồi ạ."



Chủ nhiệm lớp nghẹn lại: "Vậy em chờ một chút, ở đây không có bài thi khối mười một."



Chủ nhiệm lớp điện thoại cho khối mười một đưa bài thi đến, ánh mắt nhìn Minh Thù lộ ra vẻ, giống như đã kết luận Minh Thù chắc chắn không đạt.



...



Minh Thù cũng không ở ký túc xá, ngày thường cô đều ung dung ở gần trường cho đến gần sáng, thì bước vào trường học. Nhưng Minh Thù không muốn trải qua cuộc sống như vậy, cô muốn tìm một chỗ ở.



Cô vừa mới cầm cặp đi ra ngoài trường, thì đã thấy Hạ Phù đứng trước cổng trường.



Dưới trời chiều, ánh sáng như bao phủ cơ thể chàng trai này, gương mặt tinh xảo giống như được người khác điêu khắc tỉ mỉ.



Không ít học sinh liếc mắt nhìn hắn, nhưng không ai tới gần.



Minh Thù đi ra, Hạ Phù liền chủ động đi tới bên người cô:



"Về."



Chỉ một chữ, Minh Thù suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu mới hiểu ý của hắn.



Minh Thù theo bản năng che khẩu phần lương thực trong túi:



"Bạn học Hạ Phù, rất cảm ơn vì cậu cứu tôi, ơn cứu mạng này tôi sẽ tìm cơ hội trả cho cậu. Nhưng bây giờ chúng ta không có quan hệ gì."



Cũng không phải cứu trẫm! Nhưng nể mặt hắn cho ta lương thực, hơn nữa lại rất ngon, nên trẫm sẽ ghi nhớ ơn này.



Hạ Phù chỉ nhìn cô cũng không nói gì.



Minh Thù: "..."



Ngươi như vậy là ý gì? Trẫm không đi theo ngươi đâu! Thật sự đó.