Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 25 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (2)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Cái bóng đen kia từ trong bụi cây rậm rạp đứng lên, mặc trên người đồng phục học sinh cũng giống cô, là một nam sinh.



Ánh sáng quá mờ, Minh Thù cũng không thấy rõ khuôn mặt cậu ta nhưng cảm thấy người này cao hơn cô rất nhiều.



[Vào một đêm mưa to tầm tã, nữ sinh của một trường nào đó, trong đêm gặp phải kẻ giết người điên cuồng, chết tại nơi hoang vu.]



Đó là tiêu đề trên trang nhất ngày mai, Minh Thù soạn sẵn trong đầu.



Ôi, đói quá!



Minh Thù ôm bụng đi qua cậu bạn đó, cậu ta đang giũ giũ quần áo bẩn. Thấy Minh Thù bỏ đi, cậu ta ngước mắt lên nhìn cô, đột nhiên gọi tên cô:



“Bạn Lộc Manh!”



Xuyên qua màn mưa, Minh Thù cảnh giác nhìn cậu ta, trên người cô không có đồ ăn vặt đâu mà định cướp.



Giọng nói nam sinh trong trẻo, nhẹ nhàng:



"Sao trễ như vậy rồi cậu còn ở đây?"



"Mộng du."



Minh Thù thuận miệng bịa chuyện.



Nam sinh: "..."



Mộng du mà có thể mộng du đến dãy phòng học cũ này à?



Nam sinh duỗi tay chỉnh chỉnh cổ áo, nhẹ nhàng buông một câu:



"Về sớm đi."



Nam sinh nhanh chóng lướt qua người Minh Thù, cũng không có ý dừng lại.



Minh Thù nhìn bóng lưng của cậu ta biến mất trong màn mưa, đưa tay lau mặt, bị điên à!



Lúc này trường học đã đóng cửa, Minh Thù chỉ có thể tìm một chỗ nhảy ra, tường bao quanh của trường hơi cao, Minh Thù trèo một lúc lâu mới leo lên được, cô ngồi trên bức tường hứng mưa nghỉ ngơi một chút.



Mệt chết đi được.



Không có đồ ăn bổ sung thể lực, có thể trẫm sẽ phải bỏ mạng nơi này.



Minh Thù nghênh ngang ngồi trên tường, sau khi mắt đã thích ứng với ánh sáng mập mờ ban đêm, cô dường như thấy một người đang đứng sau một thân cây dưới chân cô.



Minh Thù di chuyển cơ thể, điều chỉnh tầm nhìn, một lúc sau cô nằm úp trên tường nhìn về phía bên kia, gọi:



"Này, cậu kia, cậu đi theo tôi làm gì?"



Buổi tối bám đuôi một nữ sinh xinh đẹp, định làm cái gì?



Người đứng sau thân cây thấy bị phát hiện, từ từ đi tới, chính là cậu bạn lúc nãy.
"Diệp Miểu Miểu, tớ chỉ muốn A Phong đưa Lộc Manh đến phòng y tế, có gì là quá đáng chứ?"



Kim Vũ Kỳ nói như bản thân rất vô tội.



Các học sinh khác trong lớp đều bị âm thanh ở cửa phòng làm chú ý, mọi người đều nhìn ra phía cửa.



"Cậu biết rõ là..."



Nữ sinh tóc ngắn tức đến run người, nhưng lúc này có người nhìn, Diệp Miểu Miểu chỉ có thể nuốt những lời này về.



Kim Vũ Kỳ biết rõ Lộc Manh thích Quan Phong, còn ở trước mặt Manh Manh tỏ ra mình là bạn gái của cậu ta, không phải là muốn chọc giận Manh Manh sao?



Thượng Quan Phong bị Kim Vũ Kỳ dối gạt, lúc này cũng đã không còn cảm tình gì với Lộc Manh, nghe thấy đề nghị của Kim Vũ Kỳ cậu ta không nói tiếng nào, kéo Kim Vũ Kỳ đi thẳng vào trong.



"A Phong, đưa Lộc Manh đến phòng y tế đi mà."



Giọng nói Kim Vũ Kỳ dịu dàng, bộ dạng lo lắng:



"Dù sao thì cô ấy cũng lớn lên từ nhỏ với cậu, không thể mặc kệ được."



"Không cần các người lo."



Nữ sinh tóc ngắn mắng một tiếng, nói rất nhỏ, đa số mọi người không nghe thấy, nhưng Thượng Quan Phong nghe rất rõ ràng.



Sắc mặt cậu ta liền trầm xuống:



"Cậu mắng ai?"



"Mắng người nào, người đó tự hiểu."



Nữ sinh tóc ngắn cũng không sợ hãi, ngẩng đầu chống lại Thượng Quan Phong:



"Thượng Quan Phong, cậu là một tên cặn bã."



"Lục Thủy, cậu nói chuyện với mấy con thú ấy chúng nghe không hiểu đâu, đừng lãng phí thời gian. Đi thôi." Minh Thù cười cười.



Diệp Miểu Miểu bất ngờ nhìn Minh Thù.



Lời này chính là do Lộc Manh thích Thượng Quan Phong đến rối tinh rối mù nói ra sao?



Hôm nay bạn ấy chưa tỉnh ngủ hả?



Thượng Quan Phong vốn đang bị Diệp Miểu Miểu làm cho tức giận lúc này Minh Thù bồi thêm một câu, bùng lên lửa giận:



"Lộc Manh, cậu lặp lại lần nữa coi."



Minh Thù lúc nào cũng cười, khuôn mặt vô hại:



"Aiz, bây giờ đến cả tiếng người cũng nghe không hiểu. Nếu không muốn làm người, vậy cũng không cần cố gắng học làm người đâu."