Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 259 : Kiến Tập Tự Dưỡng (19)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Thừa dịp bên kia đi tìm người, Minh Thù cười híp mắt hỏi Hạ Phù:



"Bạn học Hạ Phù nghĩ xong chưa, muốn làm nam sủng của tôi không?"



Hạ Phù: "..."



Mẹ nó nam sủng, ai muốn làm nam sủng của cô, cô nằm mơ! Đừng hòng!



Lão tử có tôn nghiêm!



Hạ Phù mặt lạnh lùng nghiêng đầu qua chỗ khác, không để ý tới Minh Thù. Minh Thù hừ một tiếng, lấy di động chơi trò chơi, thuận tiện báo cảnh sát.



Người chết đó!



Đương nhiên phải báo án!



Trẫm là Huyết tộc tuân thủ pháp luật, lại còn có thể đổi khẩu phần lương thực.



[...]



Phía sau mới quan trọng.



Nhận được tin báo án, Chu đội trưởng có chút kỳ quái, không phải là Hạ tổng đội ở đó sao? Sao lại có người báo án tới chỗ bọn họ?



Nhưng người ta đã báo cảnh sát, Chu đội trưởng không dám không đi, lập tức kêu lực lượng đến lâu đài cổ.



Mà lúc này người trong lâu đài cổ hoàn toàn không biết.



Quản gia kêu mọi người chứng minh mình không ở chỗ này, lúc đến phiên Minh Thù, Mễ Lạp quay sang Minh Thù cười mờ ám.



Nguyên Tịch có chút lo lắng nhìn Minh Thù, Nguyên Tịch không ở cùng cô, lỡ đâu cô ở một mình.



"Tôi và bạn học Hạ Phù ở chung một chỗ." Minh Thù hùng hồn nói dối.



Hạ Phù liếc mắt nhìn Minh Thù, phối hợp gật đầu, sắc mặt lạnh lùng làm không ai hoài nghi anh tôi nói dối.



Mễ Lạp: "..."



"Không thể có chuyện này."



Một Huyết tộc đứng ra: "Trước khi xảy ra vụ án, rõ ràng tôi thấy cô ta từ hiện trường chạy qua, không bao lâu sau thì phát hiện có người chết."



Câu nói tiếp theo, Huyết tộc kia nói rất nhỏ nhưng người xung quanh đều nghe rõ.



"Hơn nữa, trong tiệc tối lửa trại, tôi còn thấy cô tôi đụng vào Hà Giai Giai, Hà Giai Giai còn nói chuyện với cô ta."



"Tôi cũng nhìn thấy."



"Trời ạ, đừng nói hung thủ là Vi Hề nha?"



"Nhìn đáng yêu như vậy, không nghĩ tới sẽ tàn ác như thế, thật đáng sợ."



"Nhốt cô tôi lại đi, tôi sợ..."



Giọng nói của con người lẫn Huyết tộc vang lên, hiện tại con người hợp thành một nhóm, rất sợ Huyết tộc.



Một số Huyết tộc đứng đó xem trò, một số còn lại chắp vá đầu mối, chỉ điểm hung thủ là Minh Thù.



Đối mặt với việc này, Minh Thù vẫn cười nhạt như cũ, không chút nào lo lắng, dường như họ nói người khác chứ không phải là cô.




Tay Vân Sách run một cái: "Cô..."



Rốt cuộc cô biết bao nhiêu?



Cô xem điện thoại của hắn biết được bao nhiêu.



Đáy lòng Vân Sách không yên tâm.



"Có tức hay không?"



Minh Thù cười khẽ, kéo giá trị thù hận bay lên:



"Bây giờ cậu không giết tôi, lát nữa còn có thể tức giận hơn, tin không?"



Vân Sách cầm dao nhỏ đặt trước ngực Minh Thù, chỉ cần thoáng dùng sức, là có thể xỏ xuyên qua ngực cô.



"Nói điều kiện đi."



Vân Sách để dao xuống: "Như thế nào mới có thể giúp tôi giữ bí mật?"



Minh Thù mỉm cười thản nhiên: "Hay là cậu giết tôi đi, như vậy bí mật mới có thể trở thành bí mật."



Vân Sách: "..."



Hắn không có gì để cãi lại.



Gặp phải người muốn chết, hắn có thể làm sao?



Để hắn ở trước mặt mọi người giết cô, không phải là đùa giỡn hay sao?"



"Các ngươi ở đây làm gì?"



Giọng nói hoạt bát của Andy vang bên tôi, tiếp theo là gương mặt tràn đầy hiếu kỳ của Andy:



"Len lén thương lượng cái gì? Tôi nói các người biết, kích nổ nhà người khác phải gọi tôi."



Vân Sách thừa dịp Andy không để ý, giấu dao nhỏ trong tay áo, thuận tiện khôi phục dáng vẻ gian trá:



"Tâm sự với bạn học Vi Hề."



"Anh ta muốn giết tôi."



Minh Thù mở miệng nói câu kinh người.



Vân Sách liếc mắt nhìn cô, thật sự hung ác.



Andy ngẩn ra: "Vì... Vì sao vậy?"



Minh Thù nghĩ nghĩ: "Có thể là vì tôi đáng yêu hơn hắn chăng?"



Sắc mặt Andy thả lỏng: "Đùa giỡn không vui một chút nào."



Minh Thù cũng không giải thích gì, dùng vai đẩy Vân Sách ra, nhanh chân bước ra ngoài.



Ngẩng đầu liền thấy Hạ Phù đứng cách đó xa xa, đôi mắt lạnh nhạt lẳng lặng nhìn cô bên này, cũng không biết đứng đó bao lâu nghe được bao nhiêu.



Vân Sách cũng phát hiện ra Hạ Phù, khó hiểu nhìn hắn một cái rồi rời đi.