Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 261 : Kiến Tập Tự Dưỡng (21)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


"Bùm!"



Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời của lâu đài, đồng thời tòa lâu đài dường như bị lung lay.



"Bùm! Bùm!"



Pháo hoa bay cao soi rõ hình dáng Louis, thân thể to lớn lộ ra vài phần dữ tợn.



Pháo hoa tiếp tục bùng nổ trên trời tạo thành một khuôn mặt cười thật lớn, dường như cười nhạo đám người bên dưới.



Vị trí của Louis có thể thấy lâu đài bị nổ, ngọn lửa cao đến tận trời, pháo hoa không ngừng bay lên, ánh mắt mơ hồ ánh lên sát khí.



"A!"



Louis chống tay lên bệ cửa sổ: "Lại không ngu xuẩn như trước đây."



Hắn chăm chú nhìn pháo hoa, không hề liếc mắt đến tòa lâu đài đang cháy rụi.



Quản gia cẩn thận nói: "Chủ nhân, có phải ngài cảm thấy vị kia thay đổi rất nhiều không?"



"Ba trăm năm... Nên thay đổi..."



Quản gia vẫn cẩn thận như cũ: "Chủ nhân, tôi lo lắng ký ức cô ta đã khôi phục."



"Hiện tại tất cả bộ phận Huyết tộc nằm trong tay ta, dù cho cô ta khôi phục ký ức thì sao? Dựa vào Leon à?"



"Nhưng cô ta là nữ vương Huyết tộc."



Khóe miệng Louis nhìn pháo hoa tước mặt cười nhạt: "Vậy nhìn xem, chúng ta ai có thể cười đến cuối cùng."



...



Hạ Phù và một đám người đứng bên ngoài nhìn tòa lâu đài bị nổ hơn phân nửa, khóe miệng anh ta nhịn không được co quắp lại.



Cô lại ở sau lưng anh ta đi nổ lâu đài!



Một nhiệm vụ khác của Hạ Phù có liên quan đến Louis, trong lâu đài này có thứ anh ta muốn tìm.



Nhưng tình hình hiện tại có lẽ đã thất bại.



Phá thiết lập người khác, đào góc tường của hắn, phá nhiệm vụ của anh ta.



Thật giỏi quá!



Còn làm nhiệm vụ cái gì!



Không làm!



Lão tử phải đi về!



Minh Thù mang ba lô đi đến, theo một vài học sinh đang hoảng hốt từ lâu đài đi ra, thậm chí còn quay đầu nhìn kiệt tác của mình, dáng vẻ rất hài lòng.



Hạ Phù không hề nghĩ ngợi, lập tức đi tới đè vai cô.



Kéo cô sang một bên: "Cậu cho nổ ở đây, chỉ có thể chọc giận Louis, đối với cậu không có lợi."



Có lẽ là vì phẫn nộ, Hạ Phù đã quên hắn phải duy trì thiết lập nói chuyện, giọng nói vô cùng lưu loát.



"Ô, nói nhanh như vậy à? Tôi cũng không trả cậu tiền."




Chuyện đẹp nhất, chính là cùng ngươi xem pháo hoa.



Cho ngươi xem một màn pháo hoa xinh đẹp.



Không làm ngươi tức chết thì trẫm thua.



Đôi mắt đẹp Mễ Lạp trợn tròn.



Là Vi Hề làm!



"Đừng trừng thế, tròng mắt đều sắp rơi rồi, thật sự dọa người."



Những lời này Minh Thù nói khá lớn tiếng, nên học sinh gần đó đều nhìn qua. Mễ Lạp chưa kịp bình tĩnh thì đã bị một vài bạn học khác nhìn thấy.



Mễ Lạp vốn là nữ thần, đột nhiên thấy vẻ tức giận hung dữ của Mễ Lạp nên mọi người có chút không quen.



Cô ta xấu hổ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh biểu cảm:



"Vi Hề, tao không trêu chọc mày..."



"Không có."



Minh Thù mỉm cười: "Chỉ là ghét cô mà thôi."



Vì đồ ăn vặt của trẫm nên phải tranh thủ kéo giá trị thù hận.



Mễ Lạp cắn răng: "Mày điên à!"



Minh Thù vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Tôi phải ghét cô mới có thể tốt lên được."



Mọi người: "..."



Đồ điên.



Mặt Mễ Lạp đỏ lên, nếu trên xe không có ai, nhất định cô ta sẽ nhào qua cắn chết Minh Thù.



Thấy Mễ Lạp nói không ra lời, dáng vẻ cứng đờ muốn giận mà không dám giận, Minh Thù cười hì hì đi ra phía sau.



Phía sau có tiếng bàn tán vang lên.



"Quan hệ của Vi Hề và Mễ Lạp hình như rất tệ..."



"Không biết vì sao Vi Hề bắt nạt nữ thần của chúng ta..."



"Dáng vẻ mới vừa rồi của Mễ Lạp có chút đáng sợ."



"Không phải là bị Vi Hề chọc tức sao, nữ thần cũng phải nổi giận chứ."



Minh Thù chợt quay đầu lại: "Tôi cũng nổi giận, các người ăn nói cẩn thận một chút."



Mọi người: "..."



Minh Thù hài lòng tiếp tục đi, thấy người ngồi bên cạnh thức ăn nhỏ, tâm tình vui vẻ trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.



Cá và tay gấu không thể hòa bình.



Tư Lạc đắc ý nhướng mắt nhìn Minh Thù, lần này xem cô giành như thế nào!