Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 274 : Kiến Tập Tự Dưỡng (34)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Hạ Phù nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng hắn vẫn mang lên.



May mà lúc sau Leon mang theo nhiều Huyết tộc đến, giúp anh ta chuyển không ít, nếu không anh ta đã leo cầu thang đến mệt chết.



Trong phòng đứng không ít người.



Lúc này, Nguyên Tịch đỏ bừng cả mặt ngồi trên sô pha, vừa nhìn Minh Thù vừa nhìn Tư Lạc, cảm thấy hơi khó xử.



Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.



Cuối cùng, Nguyên Tịch cắn răng một cái vén ống tay áo lộ ra cánh tay trắng nõn:



"Nếu không thì mỗi người cắn một cái nhé? Dù sao máu tớ nhiều."



Trước khi gặp được Tư Lạc thì cô cũng hay bị Huyết tộc cắn, dù sao thì máu cô rất ngon. Nhưng mỗi lần đều có thể hóa nguy hiểm thành bình an vì cũng không mất quá nhiều máu.



Lúc sau gặp được Tư Lạc, vẫn bị cắn...



Chỉ là sau mỗi lần cứu cô, người cắn đổi thành Tư Lạc.



Nhưng mà từ sau khi gặp Minh Thù, cô chưa từng bị cắn.



Tuy rằng Nguyên Tịch biết Minh Thù đối tốt với mình, như vậy chắc có lẽ cũng là nghĩ Nguyên Tịch ngon miệng, nhưng Nguyên Tịch vẫn đồng ý để Minh Thù cắn một cái.



Minh Thù cảm giác mình muốn cắn, nhưng cuối cùng vẫn đẩy tay Nguyên Tịch ra:



"Nuôi béo một chút rồi cắn."



Tư Lạc vỗ bàn gầm lên: "Cô dám!"



Minh Thù quay sang cười nhạt: "Có gì không dám?"



"Cô ấy là của tôi, cô không được đánh dấu chủ quyền lên cô ấy."



"Các người đừng tranh cãi nữa..."



"Cái gì là của cậu, trên người cô ấy viết tên cậu hay là trên hộ khẩu nhà cậu?"



"Là của tôi!"



"Đừng tranh cãi..."



Xôn xao xôn xao...



Leon và Hạ Phù yên lặng nhìn nhau.



Cuối cùng, thức ăn nhỏ của Minh Thù vẫn bị Tư Lạc dẫn đi, Minh Thù đau lòng nhìn thức ăn nhỏ của cô, nếu bị Tư Lạc cắn phải nói cho cô biết, Minh Thù còn chưa cắn qua, nếu Tư Lạc dám cắn cô lập tức triệu tập lực lượng khai chiến.



"Vì một cô gái mà dẫn đến chiến tranh."



Hạ Phù lật sách: "Em thích cô ta như vậy sao?"



Họ đều là con người, nếu thích Nguyên Tịch như vậy, không thể thích hắn một chút sao?



Đồng tính không có kết quả tốt, biết không!



"Nguyên Tịch rất ngon miệng."



Minh Thù thành thật giải thích.



Hạ Phù yên lặng để sách xuống, đứng dậy làm bữa khuya cho Minh Thù.




[Giá trị thù hận của Mễ Lạp đã đầy.]



Thời điểm Hài Hòa Hiệu nói ra câu này, Minh Thù đang ngủ trong phòng.



Minh Thù trở mình, đối diện đôi mắt của Hạ Phù, cô chớp mắt:



"Cậu nhìn tôi xong chưa?"



"Nhìn em phạm pháp sao?"



Hạ Phù rất không khách khí đáp trả.



"Phạm pháp"



"Phạm pháp cái gì?"



Lão tử cũng muốn xem cô có thể tìm ra kiểu lý do gì.



"Có suy nghĩ bất chính với trẻ vị thành niên."



Trẻ vị thành niên?



Mẹ nó, cô là một bà già yêu quái không biết xấu hổ nói mình là trẻ vị thành niên, đừng tưởng rằng cô là mặt Lolita thì có thể phủ nhận cô thực sự là một bà già yêu quái.



"Ở trước mặt em, tôi mới là trẻ vị thành niên."



"Tôi không nói chuyện yêu đương với trẻ vị thành niên."



Minh Thù mỉm cười.



Hạ Phù liền xù lông.



Mẹ nó!



Tên điên này đang đào hố chờ hắn nói.



Cùng hắn nói chuyện yêu đương thì sao?



Muốn chết!



Muốn chết sao?



"Hạ Phù, Vi Hề, hai đứa đang nói thầm cái gì?"



Giáo viên đột nhiên điểm danh: "Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, hai đứa còn không tập trung? Ra bên ngoài nghe giảng đi!"



Minh Thù cười thầm, xoay đầu nhìn Nguyên Tịch của cô, chậm rì bước ra khỏi phòng.



Hạ Phù buồn bực theo cô ra ngoài.



Hành lang bên ngoài phòng có ánh mặt trời, tuy rằng chiếu không tới, thế nhưng đứng ở nơi này gần ánh nắng, Huyết tộc vẫn rất ghét.



Minh Thù quả nhiên chán ghét đứng tuốt bên trong, có vẻ như không thể duy trì nụ cười.



Tâm trạng Hạ Phù liền tốt lên không ít.



Đây là kết quả đối nghịch với lão tử.



Ha ha ha ha!