Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 290 : Hắc Liêu Võng Hồng (10)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Giang Vọng vào nhà, Bệ Hạ tung ta tung tăng chạy tới dụi dụi tay Giang Vọng vô cùng thân thiết.



Rõ ràng Bệ Hạ rất tốt, sắc mặt tươi tỉnh mười phần, độ sáng của lông cũng không khác lúc trước.



Rõ ràng Minh Thù là người khẩu xà tâm phật (*).



Miêu nô Giang Vọng ôm Bệ Hạ, cũng không cần Minh Thù mời tự vào phòng nhìn khắp xung quanh.



"Tô tiểu thư ở một mình à?"



"Tôi ở với quỷ."



"..."



Tôi thấy cô cũng đúng là ở với quỷ.



Trong lòng Giang Vọng bùng nổ vuốt mèo hai cái.



"Giang tiên sinh, hình như tôi không mời anh vào?"



Minh Thù xoay người nhìn hắn, trên gương mặt tinh xảo mang theo ý cười.



"Cô cũng chưa nói không thể vào."



Giang Vọng bình tĩnh nhìn Minh Thù.



"Không mời mà tới chính là kẻ trộm." Minh Thù bực tức nói.



"Tôi chỉ nghe qua không mời mà tới cũng là khách."



Trong mắt Minh Thù tràn đầy ý cười, ánh đèn thủy tinh bao trùm thân thể cô cực kỳ dịu dàng.



Cô hé môi, giọng nói trong trẻo: "Tôi chưa từng nghe qua."



Trong lòng Giang Vọng đột nhiên như bị nhét một đống bông, mềm nhũn có chút khó chịu.



Hắn khác thường quay mặt nhìn đi chỗ khác: "Cô còn ôm mèo của tôi."



Lão tử còn chưa tính sổ chuyện này với cô, cô còn không biết xấu hổ không cho lão tử vào cửa.



"Ai bảo anh không trả tiền cho tôi, Giang tiên sinh có phải sắp phá sản rồi không? Chút tiền ấy cũng keo kiệt à?"



Ôm một con mèo gán nợ, còn ép trở thành con sen bất đắc dĩ, thua thiệt chính là trẫm!



Giang Vọng: "..."



Nhà cô mới phá sản!




[Nhìn nữ thần như vậy không giống như là muốn quyên tiền, ta có loại dự cảm xấu.]



[Cô nhi viện này ta biết, là chỗ của ta, nữ thần chung một thành phố với ta, a a..., cảm thấy hạnh phúc.]



[Nữ thần sao lại leo tường vào? Nhưng dáng vẻ thật lưu loát, màn hình cũng chỉ hơi rung.]



Cô từ chỗ mình trèo qua tường tiến vào cô nhi viện, ở đây chiếm diện tích rất lớn hơn nữa còn có giám sát.



Kiến trúc cũng rải rác, lúc này bọn trẻ hẳn là đang học, Minh Thù trực tiếp đi về phía phòng học bên kia.



Minh Thù mới vừa đi tới phòng học, chợt nghe trong phòng có tiếng khóc thút thít, còn có âm thanh "chát chát".



Minh Thù đứng ở cửa sổ đưa điện thoại vào ngay phòng học, màn hình tận lực tránh mặt bọn nhỏ.



Nhìn qua màn hình, Minh Thù cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong.



Một người phụ nữ đang dùng thước thẳng dày cỡ hai ngón tay quất vào mông đứa nhỏ, mông đứa nhỏ đã sưng đỏ, thậm chí thấy vết máu.



[Ôi trời đất ơi!]



[Tình huống gì vậy? Đóng phim sao?]



[Đây là ngược đãi đó! Nữ thần phải vạch trần bọn họ!]



[Đứa bé nhỏ như vậy, người phụ nữ kia sao có thể ra tay được, nữ thần chị mau cứu đứa nhỏ kia.]



Minh Thù chưa đi vào, cô đi sang mấy lớp khác, có một lớp học sinh nhỏ tuổi nhất, nhưng mọi người thấy cũng là hình ảnh càng khó chấp nhận.



Hình ảnh khó có thể miêu tả, mọi người chỉ cảm thấy cần phải làm gì đó ngay để ngăn chặn tình trạng này, giận dữ bày tỏ phẫn nộ.



[Vì sao không đi cứu những đứa trẻ kia? Làm sao nhẫn tâm nhìn những đứa trẻ đó bị bạo hành như vậy?]



[Cô quá máu lạnh.]



[Ngươi ngốc à! Hiện tại nữ thần đi vào, không có chứng cứ còn phơi bày ánh sáng những cầm thú này thế nào. Hơn nữa một mình nữ thần, lỡ đâu bên trong có tay chân các kiểu, nữ thần bị bắt thì phải làm sao?]



[Chính là lần trước nữ thần giáo huấn tên ngược mèo, lần này khẳng định cũng sẽ ra tay giáo huấn những cầm thú này.]



Minh Thù quay hết tất cả phòng học, tiếng chuông tan lớp liền vang lên, cô nhanh chóng rời khỏi phòng học trực tiếp đi qua căn tin.



Bữa ăn hàng ngày luôn có một tuồng kịch mới.



***



(*) Khẩu xà tâm Phật: Miệng nói lời độc ác nhưng tâm lương thiện.