Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 297 : Hắc Liêu Võng Hồng (17)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Trong phòng khách, thiếu nữ ngồi trên sô pha uống cà phê ăn bánh ngọt.



Bệ Hạ dựa vào bên cạnh cô, đôi mắt trông mong nhìn cô, kêu miao miao.



Giang Vọng: "..."



Sao mèo lại ở chỗ này!



"Miao..."



Bệ Hạ thấy Giang Vọng đi vào, u oán kêu với hắn một tiếng, con sen này không cho ta ăn.



"Tô tiểu thư, xin hỏi mèo của tôi tại sao ở chỗ này?"



Giang Vọng đóng ở cửa phòng họp, thuận tay khóa trái.



Lát nữa có người đẩy cửa vào thấy cái hình ảnh gì kỳ quái sẽ không dễ giải thích.



Về phần cái hình ảnh kỳ quái gì thì Giang Vọng cũng không biết, chính là một loại trực giác nói cho hắn biết phải khóa cửa.



"Giang tổng không phải nói đây là nuôi cho tôi sao?"



Minh Thù nhướng mày nhìn hắn, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên: "Sao không thể ở chỗ của tôi?"



Cô buông tay xuống chụp lên thân thể Bệ Hạ.



Ngón tay trắng nõn từ từ đặt dưới cổ Bệ Hạ, Bệ Hạ thoải mái khò khè cọ cọ.



Con sen không cho ăn, sờ sờ vuốt vuốt cũng là con sen tốt.



Giang Vọng cũng không đơn thuần như Bệ Hạ, cô là muốn bóp chết Bệ Hạ chứ gì?



Từ từ...



"Vậy cô thừa nhận là bạn gái của tôi à?"



Giang Vọng đột nhiên đi vào trọng tâm vấn đề, hoàn thành mục đích quan trọng hơn.



Minh Thù mỉm cười, thừa nhận cái con khỉ!



Cô buông Bệ Hạ ra, từ sô pha đứng dậy đi tới chỗ của Giang Vọng. Mỗi một bước đi đều cực kỳ thong dong, dường như dẫm lên quả tim Giang Vọng.



Giang Vọng tim đập nhanh không hiểu.



Làm gì?



Đừng tới đây!



Tới nữa lão tử sẽ la lên!



Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!



Cái tay lúc nãy gãi cằm cho Bệ Hạ đưa về phía hắn, mang theo ấm áp cầm cánh tay hắn, rất mềm mại nhẵn nhụi.




Dường như Bệ Hạ nghe không hiểu Minh Thù nói, dù sao Minh Thù đi một bước, nó cũng đi một bước.



Minh Thù: "..."



Trên đường xe cộ tấp nập, có thể từ mèo xinh đẹp thành một đống thịt mèo.



Cuối cùng, Minh Thù vẫn bế Bệ Hạ lên bắt cóc.



Thành phố này tổng cộng có hai trạm xe lửa, anh họ muốn cô đi trạm xe lửa là trạm phía nam có lưu lượng người lớn nhất.



Minh Thù ôm Bệ Hạ đến trạm xe lửa, thời điểm đi chính là giờ cao điểm, cô liền đến cửa ra bên kia.



Thuận tiện đến tiệm in, in một cái bảng tên - Lâm Vy.



Vừa nhìn chính là một cô gái.



Tên này còn có chút quen tai... Hình như nghe qua ở đâu.



Minh Thù suy nghĩ hồi lâu, không nhớ ra được cuối cùng cô dứt khoát không nghĩ, dù sao anh họ đào hoa không có liên quan đến cô.



Cửa ra có không ít người chờ, không ngừng có người đi ra, có người được người thân bạn bè đến đón vui vẻ rời đi, cũng có người một mình vội đi biến mất trong dòng người.



Minh Thù ăn bánh sô cô la, nhìn cửa ra.



"Xin hỏi..."



Một cô gái rụt rè kéo hành lý đứng trước mặt cô, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn hỏi: "Chị biết thành phố Đại Học nên đi thế nào không?"



Minh Thù cắn bánh sô cô la nhìn cô gái trước mặt, cầm bảng tên che nắng:



"Ngồi tàu điện ngầm số 3, xuống quảng trường trung tâm, sau đó lên xe bus, ngồi xe số 366."



"Cám ơn, cám ơn, không có ý làm phiền chị, tuyến tàu điện số 3... Phải đến nơi nào mới đi được?" Cô gái kia nhìn với ánh mắt cảm kích.



Minh Thù nhìn cô gái không như là lớn lên ở thành phố, nhìn xung quanh một lúc rồi chỉ vào ký hiệu tàu điện ngầm:



"Đó, đi theo cái mũi tên kia."



Cô gái nhìn cái ký hiệu tàu điện ngầm, lần thứ hai cám ơn Minh Thù, trong lòng thở phào người thành phố cũng không phải là khó giao tiếp như vậy.



"Hì, bạn là anh Tử Khanh nhờ đến đón tôi sao?"



Giọng nữ thanh thúy ngọt ngào từ bên kia Minh Thù vang lên.



Cô gái hỏi đường kia một lần nữa nói tiếng cám ơn, kéo hành lý rời đi.



Minh Thù liếc mắt nhìn Lâm Vy, khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào, ăn mặc sành điệu, kéo một rương hành lý so với những người lui tới trạm xe lửa thì thật nổi bật khác lạ.



***



(*) Phóng hạ đồ đao: Buông giao xuống, nguyên câu theo đạo Phật là "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật".