Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 305 : Hắc Liêu Võng Hồng (25)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù xuống xe, chậm rãi tiến vào quán cà phê.



Giang Vọng muốn vào cùng cô nhưng điện thoại như đòi mạng của trợ lý gọi đến, hắn phải nghe điện thoại.



Minh Thù ở quán cà phê đợi gần một giờ đồng hồ, Giang Vọng đã hoàn thành xong một video hội nghị, xử lý xong vài bưu kiện thuận tiện gọi điện thoại sắp xếp công tác cho mấy người.



"Sao anh còn chưa đi?"



Minh Thù cười tủm tỉm dựa vào cửa sổ xe.



"Tôi đi thì lấy ai làm tài xế cho em?"



Giang Vọng cúp điện thoại, trực tiếp dỗi trở lại.



"Hừ."



Minh Thù mở cửa xe đi vào: "Vậy phiền Giang tổng đưa tôi đến chỗ Kiều Vũ."



Giang Vọng khó chịu trong lòng: "Em và Kiều Vũ là quan hệ thế nào."



"Thanh mai trúc mã."



Thanh mai trúc mã.



Khó chịu!



Kiều Vũ vẫn đang ngủ từ tối hôm qua sau khi quay về, thời điểm Minh Thù đến hắn mặc một cái quần cộc đi ra mở cửa, thấy là Minh Thù cũng không có ý che giấu.



"Sáng sớm, em mang đàn ông đến chỗ anh, có cần đối xử với anh như thế hay không?" Kiều Vũ oán giận một tiếng.



Giang Vọng vừa dâng lên lửa giận, bị những lời này của Kiều Vũ tưới tắt một ít nhưng vẫn rất giận.



"Đưa chút đồ cho anh." Minh Thù lấy USB trong túi đưa tới.



"Vật gì vậy?"



Kiều Vũ không hiểu chuyện gì quay đầu chỉ thấy Giang Vọng nhìn chằm chằm mình. Có thể là Tề Cảnh Thăng cho Kiều Vũ cảm giác nguy hiểm, hắn nhanh chóng che ngực:



"Tiểu Mãn đợi chút, anh đi thay quần áo."



"Hừ!"



Minh Thù quay đầu nhìn Giang Vọng, nhếch môi: "Giang tổng, tổng tài các anh rất rảnh rỗi sao?"



"Bận lắm."



"Nếu bận thì anh còn theo tôi làm gì, tôi lại không phát tiền lẻ... À lương cho anh."



"Em quản được sao? Em cũng không phải người của tôi."
Giang Vọng nhanh chóng cất di động: "Ba."



"Ừ."



Bố Giang lật báo bắt đầu xem, ánh mắt liếc Bệ Hạ bên cạnh Giang Vọng: "Con vẫn còn nuôi con mèo này? Sau này đừng mang về đây để bên nhà riêng của con đi, mấy ngày nữa cháu của con muốn qua đây ở, thằng bé dị ứng lông mèo."



"Cháu ở đâu ra?"



Giang Vọng có hơi ngơ ngác, sao hắn không biết?



"Bà con xa."



Bố Giang nói một tiếng: "Bố mẹ xảy ra chút chuyện, nó mới bốn tuổi rất đáng thương tạm thời không tìm được người nhận nuôi."



"Vậy cũng không thể đuổi mèo của con đi."



Lão tử là miêu nô, phải thể hiện bất bình vì Bệ Hạ.



Bố Giang lật nhẹ tờ báo: "Ta nghe nói gần đây con rất thân thiết với con bé Tô gia sao? Ta và vợ chồng Tô gia quan hệ cũng không tệ."



"Ba, vậy tốt rồi."



Giang Vọng vội vàng nói: "Ba xem lúc nào thì tiện, đi hỏi cưới giúp con nhé?"



Bố Giang thở dài: "Con thật sự thích con bé kia à?"



"Thích."



Thích đến muốn giết chết cô ta sao lại không thích.



Bố Giang vừa rung rung tờ báo, vừa run rẩy lông mi: "Đứa bé kia không phải người muốn sống yên ổn, con chèn ép được sao?"



Chuyện trên mạng bố Giang cũng biết một chút.



Giang Vọng khóc không ra nước mắt, hắn chèn ép được cái gì đâu.



"Nhưng thật ra cũng là một đứa nhỏ lương thiện chính nghĩa, nếu con thật sự thích, ba tìm cơ hội hỏi ý bên Tô gia thế nào."



Giang Vọng thầm cười ha ha.



Lương thiện? Chính nghĩa?



Xin lỗi hắn hoàn toàn nhìn không ra.



Hắn cảm thấy bệnh thần kinh kia là một loại vô lại lạnh lùng không tình cảm.



Còn là cái loại vô tình hơn cả chữ vô tình.