Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 312 : Hắc Liêu Võng Hồng (32)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Giọng nói chậm rãi của Minh Thù từ phía sau vang lên: "Chú Giang bảo anh và bạn gái về nhà dùng cơm, anh xác định không mời tôi theo sao?"



Giang Vọng đột nhiên xoay người lại: "Em nói cái gì?"



"Không nghe thì thôi."



Minh Thù xoay người đi vào trong.



Giang Vọng bước vài bước đuổi theo, nắm vai Minh Thù xoay người cô lại: "Em đồng ý rồi sao?"



Giang Vọng vừa nãy thề son sắt không bao giờ để ý đến Minh Thù nữa, một giây sau lại tự tát vào mặt mình.



"Thay lời cám ơn."



Minh Thù đẩy tay hắn ra: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, với tôi mà nói cùng ai chung một chỗ cũng như nhau."



Chủ yếu là muốn nhìn xem bệnh thần kinh này muốn mưu đồ gây rối gì trẫm.



Ừ, chính là như vậy không sai.



Giang Vọng sửng sốt một chút nhưng vẫn rất cao hứng.



Lừa gạt được rồi!



Lấy thân báo đáp còn xa sao?



Ha ha!



"Em ôm tôi một cái."



Từ giờ trở đi phải được một tấc lại muốn tiến một thước bồi dưỡng cảm tình, hữu danh vô thực sẽ biến thành hữu danh hữu thực.



Ha ha, thắng lợi và ánh mặt trời đang vẫy chào.



Minh Thù từ chối: "Không ôm."



"Ôm một cái đi mà."



Minh Thù vươn tay, nhéo cánh tay hắn một cái mỉm cười nói: "Là thật, không phải mơ, cũng không phải ảo giác."



Giang Vọng đau đến nhe răng trợn mắt, lão tử đương nhiên biết đây là sự thật ai cho cô nhéo, lão tử bảo cô ôm!



Minh Thù xoay người đi vào.



Giang Vọng hoàn toàn quên lời thề, hí ha hí hửng đi theo Minh Thù vào trong.



Bất luận trắc trở nguy hiểm gì, cũng không ngăn được sự nhiệt tình của hắn với nhiệm vụ.



...



Chuyện nhà trẻ giải quyết rất nhanh chóng, tất cả người liên quan sa lưới. Có người phía trên nhìn xuống, không ai dám lén lút động tay động chân nên xử thế nào liền xử thế ấy.




Có lẽ là vì cô độc rất lâu rồi muốn một người bên cạnh chính mình, có lẽ là vì hắn lai lịch không rõ, nghi ngờ che giấu mục đích lại có thể đi qua thế giới khác nhau, hoặc là cô chỉ muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì hoặc là...



Bất kể là nguyên nhân gì, Minh Thù cũng không muốn buông tay.



Cô muốn hắn... Ở bên cô.



Chúng ta đều có mục đích, vậy ai cũng không nợ ai.



"Tiểu Mãn, mở cửa!"



Giọng nói của Kiều Vũ cắt ngang hình ảnh kiều diễm trong phòng, Giang Vọng lúng túng buông Minh Thù ra, mím môi đứng dậy đi mở cửa.



"Giữa ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ (*) khóa cửa làm gì chứ!"



Kiều Vũ từ bên ngoài bưng một cái bánh kem nhỏ tiến vào, ánh mắt quan sát qua lại Minh Thù và Giang Vọng.



Minh Thù tiếp tục ăn đồ ăn vặt, Giang tổng tài lạnh lùng cúi đầu loay hoay di động, ai cũng không để ý hắn.



Kiều Vũ huýt sáo một tiếng, đưa bánh kem đến trước mặt Minh Thù: "Tiểu Mãn, sinh nhật vui vẻ."



Giang Vọng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Thù: "Em... Sinh nhật em?"



Minh Thù mỉm cười nhìn sang: "Tôi nghĩ anh biết chứ."



Bố Tô cố ý tổ chức tiệc thăng chức vào hôm nay, chính là vì chúc mừng sinh nhật cô.



Giang Vọng lại không biết.



Này thật đúng ngoài dự liệu của trẫm.



Giang Vọng: "..."



Lão tử làm sao biết, gần đây đều sắp bị giận điên lên.



"Bạn trai này không hợp chuẩn, Tiểu Mãn nếu không đổi người khác nhé?"



Kiều Vũ ra chủ ý cho Minh Thù.



"Ừ, em suy nghĩ một chút."



Giang Vọng túm Kiều Vũ lên: "Cậu đừng có nói bậy với cô ấy, tôi ném cậu ra ngoài tin không?"



Lão tử khó khăn lắm mới chạm được tới tay, ai dám giành giết chết người đó.



Kiều phá sản chống nạnh, khuôn mặt không vui: "Hừ! Giang tổng, chính anh quên sinh nhật tiểu Mãn còn không cho tôi nói, cũng không phải tôi làm anh quên, anh tấn công tôi làm gì... A! Tiểu Mãn, cứu mạng!"



***



(*) Cô nam quả nữ: Nam nữ độc thân.