Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 320 : Hoàn Lương Hằng Ngày (3)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù đang suy nghĩ tìm cơ hội bỏ rơi đám giáo chúng này, sau đó đi tìm nữ chính giả tương ái tương sát (1).



Minh Thù ăn xong, kêu chủ quán lấy vài túi thịt bò khô ung dung rời tửu lâu.



Chân trước vừa bước ra cửa tửu lâu, chân sau liền nghe đoàn người ầm ĩ lên.



"Bắt tiểu tử thúi kia lại, nó trộm đồ ta!"



Một tên ăn mày gầy yếu từ trong đám người lao ra, trong tay còn đang nắm một túi tiền, phía sau có một chàng trai tuấn tú đuổi theo.



Trong đám người không ai ra tay, tên ăn mày trước mặt sắp chạy mất, trong chớp nhoáng tên ăn mày đột nhiên bị ai đó kéo đến giữa tửu lâu.



Tên ăn mày dùng cả tay chân, vừa đá vừa cào người bắt mình.



Nhưng mà đối phương dễ dàng xách hắn lên, ngay cả góc áo đối phương tên ăn mày cũng không đụng tới.



"Còn nhỏ tuổi không làm chuyện gì lương thiện, lại đi trộm đồ!"



Chàng trai tuấn tú chạy đến trước mặt tên ăn mày, kéo túi tiền trong tay tên ăn mày mở xem một chút, sau đó thở phào quay sang người đã bắt tên ăn mày, nói:



"Cám ơn công tử."



Người này lưng mang kiếm, tóc buộc ngay ngắn vẻ mặt nghiêm nghị, không nói gì chỉ cười.



"Có mất đồ gì không?"



"Không có, không có."



Chàng trai tuấn tú nhanh chóng lắc đầu: "Tiểu tử này, ngươi thả hắn đi."



Chàng trai dừng vài giây, sau đó buông tên ăn mày ra.



Tên ăn mày xoay người chạy thì bị chàng trai tuấn tú níu lại.



"Không phải ngươi muốn thả ta sao?" Tên ăn mày rất đề phòng.



Chàng trai tuấn tú lắc đầu lấy mấy khối bạc vụn trong túi ra, dặn dò: "Sau này đừng trộm đồ, số tiền này ngươi cầm lấy."



"Giáo chủ, ngài coi trọng vị công tử kia sao? Bằng không chúng ta cướp người về làm áp giáo phu quân cho ngài?"



Minh Thù đang cắn thịt bò khô cứng ngắt, nụ cười trên môi cũng co quắp lại.



Biết đây là ai không?



Ngươi cũng dám giành, chán sống thật rồi!



Chàng trai tuấn tú kia không phải người khác mà chính là nữ chính giả Nhiếp Sương, nữ giả nam trang.



Tốt xấu gì các ngươi cũng gặp qua Nhiếp Sương, sao chỉ giả làm nam thôi mà các ngươi cũng nhận không ra? Tập thể đui mù mất trí nhớ sao?
Minh Thù vươn tay bóp cổ Nhiếp Sương, khóe miệng cong lên độ cong tiêu chuẩn, giọng nói ôn hòa:



"Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu?"



Con ngươi Nhiếp Sương hơi co lại, nàng ta nhanh chóng phủ nhận: "Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì, ta chưa nghe qua, ngươi nhận lầm người rồi mau thả ta ra!"



Nàng ta làm sao biết mình có Ngũ Tuyệt Bảo Điển?



Nàng là ai?



Chẳng lẽ là người Ngũ Tuyệt Thần Giáo?



Người Ngũ Tuyệt Thần Giáo đã nửa tháng không xuất hiện. Dường như bọn họ đã bỏ qua, chắc hẳn không phải là người Ngũ Tuyệt Thần Giáo.



Người Ngũ Tuyệt Thần Giáo rất kỳ lạ, bọn họ không có bất kỳ ký hiệu gì, quần áo cũng không thống nhất muốn mặc thế nào thì mặc.



Trước đây xuất hiện người truy sát Nhiếp Sương, vừa đối mặt liền la hét các loại tuyên ngôn Ngũ Tuyệt Thần Giáo sẽ không bỏ qua, cũng không cần phân biệt là biết rồi.



Nhưng hiện tại những người này không la hét tuyên ngôn, cho nên dù Nhiếp Sương ở Ngũ Tuyệt Thần Giáo một thời gian, nhìn những người này cảm thấy hơi quen, nhưng cũng không nhận ra những người này rốt cuộc là ai.



Minh Thù dùng sức Nhiếp Sương dần trở nên khó thở, nhưng nàng ta sống chết không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó.



"Vù!"



Tiếng kiếm vang lên từ bên cạnh bay tới, Minh Thù giơ tay ném một vật đánh lên thanh kiếm, một tiếng "coong" thanh thúy vang lên.



Kiếm rơi trên mặt đất, đồng thời còn rơi xuống một cục bánh trôi đủ màu sắc.



Hiện trường đột nhiên yên tĩnh lại.



Bánh trôi vươn tay chân ngắn ngủi run run lông. Đôi mắt hắc bảo thạch chuyển động hai vòng, ngậm kiếm chạy về phía Minh Thù.



Cơ thể nó nhỏ nhắn nhưng kéo một thanh kiếm lớn hơn nó rất nhiều lần, hình ảnh thật sự kỳ lạ.



Thú nhỏ khoe khoang đặt kiếm trước mặt Minh Thù, nhảy nhót ồn ào.



Đổi đồ ăn! Ta không so đo chuyện ngươi ném ta! Nhất định phải là mãn hán toàn tịch!



Minh Thù tát thú nhỏ đang kích động mấy cái, cầm lấy kiếm trực tiếp đặt trên cổ Nhiếp Sương, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nam nhân bên cạnh kia:



"Đừng tới đây nha, kiếm của ngươi sắc bén hay không, ta cũng không biết."



***



(1) Tương ái tương sát: Thương nhau lắm cắn nhau đau.



(2) Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm vua.