Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 322 : Hoàn Lương Hằng Ngày (5)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù đi không bao lâu thì Nhạc Càn và Nhiếp Sương được cứu xuống.



Lúc này một đám người đang ở một phòng khách điếm.



Nhạc Càn đưa thuốc trị thương đến trước mặt Nhiếp Sương, hắn chần chừ hỏi: "Vị cô nương này, ngươi quen người tự xưng giáo chủ kia sao?"



"Ta không biết."



Nhiếp Sương vẫn có chút tái nhợt, giọng nói rất mềm yếu nghe đến tâm muốn nhũn ra.



"Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự không ở trong tay ngươi?"



Nhiếp Sương lắc đầu, điềm đạm đáng yêu nói: "Ta chưa từng nghe qua Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó..."



Nhạc Càn thấy Nhiếp Sương là tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, không giống nói dối nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ: "Vì sao nàng ta nói như vậy?"



"Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó rất lợi hại phải không."



Nhiếp Sương giả vờ cái gì cũng không biết.



Nhạc Càn không nghi ngờ Nhiếp Sương, hạ giọng giải thích: "Nghe qua bảng xếp hạng sách quý giang hồ chưa? Nó đứng thứ nhất, nhưng đã thất truyền nhiều năm. Nếu như Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện, nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện."



Nhiếp Sương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Thật... Thật ra ta là người Bán Nguyệt sơn trang, không chừng là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang, muốn hãm hại ta hoặc là hãm hại Bán Nguyệt sơn trang?"



"Ngươi là người Bán Nguyệt sơn trang?"



Nhạc Càn hơi kinh ngạc: "Xin hỏi quý danh cô nương là?"



"Một chữ duy nhất Sương."



"Thì ra là tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang, ta thất lễ."



Nhiếp Sương cười gượng: "Ta còn phải cám ơn ngươi, nếu không ta không biết nàng ta sẽ làm gì."



Nhạc Càn khiêm tốn nói hắn là người giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ, Nhiếp Sương lại nói hai tiếng cám ơn, trọng tâm câu chuyện lần thứ hai quay lại chuyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển.



"Chuyện này quả thực phải cẩn thận, hiện tại có rất nhiều người đều nhận được tin tức Ngũ Tuyệt Bảo Điển trên người ngươi."



Nhiếp Sương dường như bị kinh hãi, giọng nói run run: "Thế nhưng ta không có..."



Nhạc Càn suy nghĩ một chút, phân tích: "Hiện tại khả năng lớn nhất chính là theo như lời cô nương, có thể là nàng ta có ân oán với Bán Nguyệt sơn trang. Ta và sư đệ sư muội sẽ đưa ngươi quay về Bán Nguyệt sơn trang, nói rõ ràng chuyện này với trang chủ."



Nhiếp Sương âm thầm thở phào, nhưng sau đó lại lo lắng Bán Nguyệt sơn trang có thể bị liên lụy hay không?



Thực lực Bán Nguyệt sơn trang không tệ... Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.




Minh Thù giấu vài cây thuốc bổ trăm năm: "..."



Trẫm không ngốc!



Cho trẫm thêm mấy cây!



"Nhiệm vụ nhánh: Vạch trần Ngũ Tuyệt Bảo Điển hai mươi năm trước dẫn đến huyết án."



Hử?



Bây giờ nhiệm vụ của trẫm phải phá án ư?



[Tính chất của giá trị thù hận quần thể chính là giá trị, ký chủ phải quý trọng nhiệm vụ giá trị thù hận quần thể, giá trị thù hận rất khả quan.]



Minh Thù chống cằm, cắn một cây thuốc bổ trăm năm, ánh mắt có chút lơ đãng.



Hai mươi năm trước xảy ra chuyện gì?



Xin lỗi, không biết, khi đó nguyên chủ còn chưa sinh ra.



Thế nhưng, thời điểm Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất lạc chính là hai mươi năm trước, lúc Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất không dấu vết cũng là hai mươi năm trước.



"Các ngươi lại đây."



Minh Thù ngoắc ngoắc ngón tay với đám giáo chúng bên kia, đang thảo luận rốt cuộc có trị bệnh cho nàng được hay không.



"Giáo chủ?"



"Ta hỏi các ngươi, hai mươi năm trước Ngũ Tuyệt Thần Giáo xảy ra chuyện gì phải xuống núi?"



Một giáo chúng giật mình: "Giáo chủ không biết sao?"



Giáo chúng bên cạnh chợt vỗ gáy giáo chúng thuốc viên kia: "Khi đó giáo chủ còn chưa sinh ra, làm sao biết."



"Ta quên, ngươi đánh ta làm gì."



"Kẻ ngốc như ngươi đừng lây bệnh cho giáo chủ, giáo chủ vốn đã bị đám khốn kiếp kia đánh cho ngốc rồi."



"Đúng, giáo chủ, khi nào chúng ta đi tìm đám khốn kiếp kia báo thù?"



Trọng tâm câu chuyện nhảy thật nhanh.



Minh Thù cắn hai cây thuốc bổ trăm năm an ủi.