Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 325 : Hoàn Lương Hằng Ngày (8)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Chuyện Nhiếp Sương nói có thể là sự thật.



Nhưng bây giờ Ngũ Tuyệt Bảo Điển không ở đây, Minh Thù im lặng một lúc lâu, trói Nhiếp Sương bên ngoài chùa hoang sau đó dẫn theo giáo chúng xuống núi... Ăn gì đó.



Giá trị thù hận của Nhiếp Sương không quét đầy được, lần sau lại kiếm thêm.



Thu thập giá trị thù hận lâu như vậy, nàng phát hiện một vài quy luật, giá trị thù hận tiến hành theo chất lượng, nàng cần phá hư việc của nữ chính giả mới có thể kéo giá trị thù hận tương ứng.



Nếu như chỉ hung hăng đánh, hoàn toàn không thể kiếm đủ giá trị thù hận.



Phải đổi thời điểm đánh.



Cho nên hiện tại đi ăn quan trọng hơn.



...



Lan Thành.



Đây là thành trì cách Định Vân Tự gần nhất, cũng là một tòa thành trì rất phồn hoa, các lữ khách qua đường và các tiểu thương buôn lớn cũng phải dừng ở chỗ này.



Vào đêm, Lan Thành cũng rất náo nhiệt, đám tiểu thương gào thét khí thế ngất trời.



"Gần đây sao nhiều người lại tới Lan Thành vậy? Còn đều hỏi thăm Định Vân Sơn, Định Vân Sơn này ở đâu? Có bảo tàng gì sao?"



"Hừ, ta cũng gặp người hỏi thăm Định Vân Sơn. Ta nghe nói, bọn họ đang tìm một quyển sách quý, là Ngũ Tuyệt Bảo Điển đầu bảng bí tịch giang hồ."



"Thật hay giả? Có được Ngũ Tuyệt Bảo Điển chẳng phải là sẽ vô địch thiên hạ sao?"



Nhiều người chưa từng nghe qua uy lực của Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thế nhưng U Minh Kiếm Pháp đứng thứ hai thì người giang hồ lại nghe qua không ít, nghe đồn có thể lấy một địch trăm.



Uy lực của mục thứ hai đã mạnh như vậy như vậy, đầu bảng đương nhiên là vô địch thiên hạ.



"Cho nên, hiện tại người trong giang hồ đều chạy đến Lan Thành này. Nhưng Định Vân Sơn kia... Ta thật sự chưa từng nghe qua, nhưng thật ra lại có một Định Vân Tự, khi còn bé cha từng đưa ta đi qua."



"Ở đâu?" Ở bên cạnh có người hỏi.



"Cách Lan Thành không xa, ra khỏi thành đi về phía bắc mấy canh giờ là tới. Nơi đó có một ngôi chùa nhỏ, bởi vì không có nhang đèn đã sớm hoang phế."



Người hỏi nháy mắt với người nói biến mất trong dòng người, mấy người nói chuyện phiếm cũng không chú ý, người hỏi lúc nãy không phải đi cùng bọn họ.



Minh Thù đứng bên cạnh uống thuốc viên, nhìn thoáng qua phương hướng mấy người kia biến mất, sau đó liền cúi đầu tiếp tục ăn.



Thú nhỏ đu trên cổ tay nàng, giương cái miệng nhỏ nhắn, Minh Thù lấy một cái nó liền ngoạm một cái.



Có đôi khi có thể cắn được, nhưng đa phần đều cắn không được.



Thú nhỏ tức giận đến xù lông.




Cơ thể khô nóng, làm gương mặt nàng ửng hồng không như bình thường.



Minh Thù nhìn hắn, cười khẽ một tiếng: "Có liên quan gì đến ngươi?"



Nam nhân im lặng: "Nếu cô nương muốn thả ta đi, vậy mời cởi trói trước."



Nam nhân đang đắp chăn trên người, Minh Thù tiến lên xốc ra mới phát hiện hắn đang bị trói.



Nàng chỉ có thể khom lưng cởi dây thừng, ngón tay nóng hổi chạm tới cơ thể nam nhân, từng luồng dương khí len lỏi trong cơ thể nàng.



Minh Thù thoải mái đến thiếu chút nữa thốt ra.



Minh Thù cởi dây rất nhanh, sau đó siết tay lui sang một bên: "Đi nhanh lên."



Nam nhân ung dung ngồi dậy, chỉnh sửa y phục hơi xốc xếch: "Cô nương, ngươi không cảm thấy nên bồi thường cho ta sao?"



Minh Thù lấy túi tiền trên người ném qua.



"Cô nương đang đuổi ăn mày à?"



Minh Thù giương mắt nhìn hắn, ngón tay thon dài của nam nhân đang ước lượng túi tiền của nàng.



"Nếu không thì ngươi để mạng lại?"



Nam nhân dừng lại, nắm chặt túi tiền: "Cái mạng này của ta, ta không thể để cho cô nương."



Hắn đứng dậy đi tới chỗ Minh Thù, lúc này Minh Thù có chút vô lực, nàng lui về phía sau một bước, nam nhân lại vươn tay cực nhanh vòng quanh eo nàng, nhẹ nhàng kéo Minh Thù vào lòng.



Ngón tay xẹt qua gương mặt nóng rực của Minh Thù, mang theo từng cơn mát lạnh, thoải mái không nói ra được.



Hắn đột nhiên cúi người, hôn lên mí mắt Minh Thù.



Một giây sau nam nhân cảm giác một vật cứng được đặt ở bụng, hắn hơi buông Minh Thù ra, nhìn lưỡi dao sắc bén trong tay Minh Thù.



"Cô nương, cô bắt cóc tôi, tôi xem như đây là bồi thường không quá đáng chứ?"



Minh Thù cười: "Không phải ta bắt ngươi, hay để ta kêu người đã bắt ngươi lại đây, ngươi muốn hôn như thế nào cũng được."



Nam nhân nghĩ đến người bắt mình... Hoàn toàn không dám tưởng tượng.



Hắn lắc tay rời đi.



Hắn đi về phía cửa sổ rời khỏi phòng, dường như hắn cười nói vô cùng rõ ràng.



"Phong Bắc, lần đầu tiên gặp, Ngũ Tuyệt giáo chủ."