Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 333 : Hoàn Lương Hằng Ngày (16)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


"Trang chủ, trang chủ... Bên ngoài có người đến thăm."



Nhiếp trang chủ đang xử lý chuyện Nhiếp Sương, người hầu vội vội vàng chạy tới bẩm báo.



"Ai? Không phải ta đã dặn dò gần đây không tiếp khách sao?"



Nhiếp trang chủ làm gì còn tâm tình đi gặp khách.



"Trang chủ... Là.. Là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo." Nội tâm người hầu suy sụp.



Đôi mắt Nhiếp trang chủ híp lại: "Nàng ta tới làm gì?"



Người hầu lắc đầu nguầy nguậy. Ai mà biết nữ ma đầu gần đây gây xôn xao khắp giang hồ đến chỗ bọn họ làm gì.



Đừng nói là giết người nha?



Nhiếp trang chủ đành tạm thời gác lại chuyện Nhiếp Sương, dẫn người đến cửa chính gặp ma đầu đang đắc tội toàn bộ võ lâm.



Minh Thù đứng ở cửa, Nhiếp trang chủ đi ra nàng liền mỉm cười, giống như chào hỏi một người bạn cũ:



"Nhiếp trang chủ."



Nhiếp trang chủ quan sát Minh Thù vài lần, mi tâm nhíu lại, cô nương này nhìn qua khí chất ôn hòa cả người vô hại.



Nàng ta chính là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo gần đây được lưu truyền ầm ĩ sao?



Người này khác xa với tưởng tượng của hắn.



Nhưng dáng vẻ này...



Nhiếp trang chủ kìm chế sự nghi ngờ trong lòng: "Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?"



"Gần đây ta xem hiện tượng thiên văn, phát hiện trong nhà Nhiếp trang chủ gặp phải chuyện lớn cho nên ta tới xem náo nhiệt."



Xem náo nhiệt ngươi còn dám nói ra, ngươi ngại mạng lớn sao?



Nhiếp trang chủ không hiểu nổi hành động này của Minh Thù, nhưng hắn biết Minh Thù không có ý tốt, quan trọng nhất là...



"Làm sao giáo chủ biết trong sơn trang xảy ra chuyện?"



"Đêm xem hiện tượng thiên văn."



"..."



Lừa người lừa đến Bán Nguyệt sơn trang, người đâu lôi ra đánh chết cho ta.



Nhiếp trang chủ hạ giọng từ chối: "Giáo chủ, Bán Nguyệt sơn trang không chào đón ngươi."



Chuyện lần trước của Nhiếp Sương, hắn có biết đến.



Cho nên Nhiếp trang chủ làm sao có thể hoan nghênh, Minh Thù không có ý tốt này vào sơn trang.




Dù sao thì cuối cùng ngươi cũng là của ta.



"Ta từ chối."



"Vì sao?"



"Nhìn ngươi ta khó chịu."



Phong Bắc sửng sốt, nhìn hắn khó chịu?



Hắn đẹp trai như vậy, thực lực đứng đầu, gia cảnh đứng đầu, nhìn hắn khó chịu chỗ nào? Quá đẹp để ngươi nhìn?



Thiết lập lần này cũng không có gì kỳ lạ, không có ham mê kỳ quái gì, điển hình của một nam nhân tiêu chuẩn.



Khó chịu chỗ nào!



Rốt cuộc khó chịu chỗ nào!



Đẹp trai cũng không phải lỗi của hắn.



Minh Thù đang muốn đẩy Phong Bắc ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai bóng người đi đến cực nhanh sau đó lập tức đóng cửa lại.



Phong Bắc kéo Minh Thù sang bên cạnh, hai người nấp trong góc hẹp có thể ngăn trở tầm nhìn bên kia.



Thế nhưng diện tích có hạn, Minh Thù chỉ có thể bị Phong Bắc nhét vào trong ngực, dính sát hắn.



"Ca, huynh mau cứu muội, muội thật sự không muốn gả cho người kia, là hắn... Là hắn ép muội. Ca, huynh mau giúp muội giết hắn, muội không muốn nhìn thấy hắn."



Giọng nói nức nở của Nhiếp Sương vang lên.



Bán Nguyệt sơn trang có một vị thiếu gia, nhưng dường như không phải con ruột của Nhiếp trang chủ, mà là con nuôi.



Ca ca trong miệng Nhiếp Sương chính là vị con nuôi Nhiếp Bân kia... Cũng chính là người Minh Thù đánh ngất xỉu lúc trước.



"Sương Nhi, đêm hôm đó nếu không có người đánh ta ngất xỉu, cũng sẽ không làm hắn... Muội yên tâm, ca nhất định sẽ giúp muội, sẽ không để muội gả cho hắn."



Nhiếp Bân tràn đầy hổ thẹn.



"Ca, huynh giúp muội giết hắn."



Nhiếp Sương muốn giết hắn ta, nàng ta không thể để cho vết nhơ như vậy tồn tại.



"Sương nhi, ta có thể dẫn muội đi..."



Dường như Nhiếp Bân có điều gì đó khó nói, không đáp ứng Nhiếp Sương.



Mặc kệ Nhiếp Sương cầu xin hắn thế nào, hắn cũng không đồng ý, chỉ nói nhất định sẽ không để Nhiếp Sương gả cho người kia.



Nhiếp Sương không dám chọc giận Nhiếp Bân, hiện tại hắn là người duy nhất có thể giúp nàng.