Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 348 : Hoàn Lương Hằng Ngày (31)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Vừa vào nhà, Phong Bắc bắt đầu cởi quần áo.



"Phong điện chủ, ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì?"



Minh Thù dựa vào bàn, nhướng mày nhìn hắn: "Ban ngày hoang dâm không được đâu?"



Phong Bắc không để ý tới nàng, tiếp tục cởi lộ ra lồng ngực rắn chắc.



"Sờ ta đi."



Minh Thù hoài nghi: "Bọn họ lại cho ngươi ăn thuốc tráng dương kỳ quái gì à?"



Trên trán Phong Bắc nổi đầy gân xanh.



Hắn không đôi co với nàng.



Phong Bắc tự đi qua, cầm lấy tay Minh Thù ấn lên người mình.



Ngón tay nóng hầm hập đụng tới làn da lạnh băng của hắn giống như có hiệu ứng kỳ lạ, cơ thể Phong Bắc không khống chế nổi lên phản ứng.



Hắn có hơi xấu hổ, cẩn thận lén nhìn Minh Thù, thấy nàng không có phản ứng gì trong lòng thở phào.



Hắn hắng giọng: "Nàng cũng phát hiện đúng không?"



Minh Thù đưa quần áo cho hắn mặc lên: "Quyển hạ Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở chỗ ngươi đó."



Phong Bắc cứng đờ, trong giọng nói cực kỳ không tình nguyện: "Tại sao nàng biết?"



Hắn còn chưa nói mà.



"Rất khó đoán sao? Ngươi thiếu điều viết hẳn lên mặt, ta lại không ngốc."



Khi lần đầu cơ thể nàng xuất hiện khác thường, chạm vào hắn cũng cảm thấy dễ chịu vô cùng.



Mấy hôm trước càng rõ ràng hơn, sau khi tiếp xúc da thịt nàng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thực lực tăng lên khá nhiều.



Lúc trước nàng đã cảm thấy Ngũ Tuyệt Bảo Điển này không được đầy đủ, lại chạm vào Phong Bắc thực sự không khó đoán.



Tự dưng bị dỗi, trong lòng Phong Bắc xù lông các kiểu.



Xả bực tức trong lòng, Phong Bắc mặc xong quần áo: "Nói chính xác thì của nàng là quyển hạ, ta là quyển thượng."



"Ngũ Tuyệt Bảo Điển phân thành âm dương, quyển thượng là âm, quyển hạ là dương, một người tu luyện nếu không sai thuộc tính sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ là tiến độ hơi chậm. Thế nhưng nếu sai thuộc tính... Sẽ xuất hiện tình huống giống như chúng ta lúc này. Nàng vốn nên tu luyện quyển thượng..."



Dù Minh Thù không biết gì nhưng vẫn ung dung nhìn hắn: "Cho nên?"



Phong Bắc cũng không ngượng ngùng: "Ngay từ đầu chúng ta đã sai rồi, biện pháp duy nhất vào lúc này chính là..."



Hắn tới gần Minh Thù, nói nhỏ vào tai nàng hai tiếng.




Phong Bắc kéo áo choàng cản gió tuyết thổi lên mặt hắn, giảm tốc độ: "Lạnh không?"



"Lo cơ thể ngươi đi."



Thân thể nàng như một cái lò lửa, lạnh cái rắm.



"..."



Lão tử chỉ là quan tâm ngươi!



Chó cắn Lã Động Tân không nhìn thấy người tốt.



Phong Bắc bực mình tăng tốc, Minh Thù lẳng lặng ôm chặt hắn truyền hơi ấm sang người hắn.



Vừa đến Lan Thành Minh Thù liền vứt bỏ Phong Bắc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tửu lâu.



Phong Bắc để khách điếm coi ngựa sau đó mới vào tửu lâu.



Trong tửu lâu rất ấm áp, Phong Bắc tìm được phòng của Minh Thù dựa vào ghế nghỉ ngơi, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, cũng không biết là gió tuyết thổi hay là do cơ thể khó chịu.



Minh Thù liếc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"



Phong Bắc lắc đầu, tự tay rót chén nước cho mình.



Lòng bàn tay bị nhét vào một cái chén, là cái Minh Thù đang cầm chỉ có phân nửa nàng đã uống.



Phong Bắc cũng không ghét bỏ, uống một hơi cạn sạch chén trà nóng.



Tiểu nhị nhanh chóng đem món ăn lên Minh Thù không lập tức động đũa, chờ đến khi tiểu nhị rời khỏi, nàng kéo ghế ngồi bên cạnh Phong Bắc giơ tay sờ trán hắn.



"Ta không sao."



Phong Bắc kéo tay nàng xuống.



Minh Thù nghiêng người qua dựa vào thân thể hắn, hôn hắn. Đương nhiên Phong Bắc chưa từng được hôn như thế có hơi kinh ngạc, dù sao lúc bình thường đều là hắn chủ động còn bị đánh, đa phần đều là nước mắt.



Thân thể nàng như một lò sưởi, xua tan hơi lạnh trên người hắn.



Minh Thù cảm giác hắn không lạnh như vậy nữa lập tức tách ra, múc một chén canh đặt vào trong tay hắn: "Lát nữa dẫn ngươi đi xem đại phu, ta cũng không muốn chăm sóc ngươi, lần sau còn làm càn như vậy nữa thì ngươi ngủ ngoài đường đi."



Tuy rằng không biết tại sao hắn lại bệnh nhưng Minh Thù luôn cảm thấy tên yêu tinh này cố ý, tố chất cơ thể của hắn có thể mắc bệnh sao?



Muốn gạt đồ ăn vặt của trẫm? Không có cửa đâu!



"Ừm."



Phong Bắc chóng mặt cầm chén canh.