Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 36 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (13)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Sắc mặc cô ta nhất thời trắng bệch, nhanh chóng đè xuống hoảng loạn trong lòng, trấn định nói:



"Bạn học Lộc Manh, bây giờ xem video không thích hợp cho lắm."



Minh Thù mặc kệ Kim Vũ Kỳ, cúi đầu loay hoay lướt lướt di động, âm thanh trong điện thoại lập tức truyền ra chính là âm thanh vừa lúc nãy.



Nghe được giọng nói của mình, quần chúng liền xúm lại vây xem.



Từ góc quay của Minh Thù có thể thấy rõ ràng Kim Vũ Kỳ.



Kim Vũ Kỳ và Tiền Đa Đa nổi lên xung đột, lúc hai người động tay động chân, tay của Tiền Đa Đa chỉ yếu ớt đẩy Kim Vũ Kỳ một chút, dường như cũng chưa đụng đến cô ta.



Mọi người ngậm miệng không nói gì.



Ngay cả Giang học trưởng cũng dùng ánh mắt phức tạp, đầy nghi ngờ nhìn Kim Vũ Kỳ.



Kim Vũ Kỳ cắn chặt môi, móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay, giống như muốn bấm ra máu.



"Vũ Kỳ?"



Giang học trưởng cất tiếng, có lẽ còn muốn nghe Kim Vũ Kỳ giải thích:



"Thế này là sao?"



"Tớ..."



Đối mặt với chứng cứ rành rành, Kim Vũ Kỳ còn có thể nói gì, cô cũng không thể nói mình vừa mộng du chứ?



Lộc Manh, tiện nhân này cũng dám phá hư chuyện của mình.



Đáng giận!



"Tôi đã nói là không có đẩy cô ta."



Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói một tiếng, dường như còn chút oan ức, lau mắt, xoay người bỏ chạy.



Giang học trưởng chần chừ, phức tạp nhìn Kim Vũ Kỳ, chạy ra ngoài đuổi theo Tiền Đa Đa.



"Giang..."



Kim Vũ Kỳ mấp máy miệng lại không phát ra tiếng, cô ta quét mắt nhìn sắc mặt phức tạp của mọi người xung quanh, trong cơn giận dữ hét lên:



"Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi luyện tập!"



Mọi người: "..."



Thét bọn tôi làm gì!



Vừa rồi bọn tôi còn nói giúp đó!



Aiz, ai bảo người ta là bạch phú mỹ(*), giải tán đi, giải tán đi.



Đoàn người vây quanh tản ra, Kim Vũ Kỳ hung tợn trừng mắt Minh Thù:



"Bây giờ cô hài lòng chưa?"




"Cần gì biết cậu là ai, tìm chết đúng không?"



Tên đàn em không nể mặt đập chổi vào người Thượng Quan Phong.



Thượng Quan Phong bị đánh, nên nổi trận lôi đình nhưng hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, hắn chỉ có thể đứng lên, nhanh chóng bỏ đi.



Trước khi đi, còn không quên liếc mắt nhìn Minh Thù, ánh mắt kia không khác gì của Kim Vũ Kỳ, đan xen ý hận.



Minh Thù còn thiếu vẫy tay với hắn.



[Nhiệm vụ phụ: Khiến Thượng Quan Phong bị chúng bạn xa lánh.] 



Hài Hòa Hiệu đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.



Minh Thù: "..."



Đây là kết cục của việc cản trở trẫm, Hài Hòa Hiệu muốn chỉnh chết ngươi.



Không phải Hài Hòa Hiệu, ngươi đây là lấy công trả thù riêng nha!



Không ngờ Hài Hòa Hiệu này là Hài Hòa Hiệu như vậy.



Vì giá trị thù hận, thật sự là cái gì cũng làm ra được, ngươi xác định cốt truyện còn có thể phát triển bình thường sao? Không phải là ngươi đang trêu chọc ta đó chứ?



[Chỉ cần vai chính không bị ảnh hưởng, một ít sai lệch nhỏ không có gì đáng ngại, ký chủ không cần lo lắng, cô chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, là thu hoạch giá trị thù hận là được.] 



Hài Hòa Hiệu tiếp tục dùng lý luận của bản thân để tẩy não Minh Thù.



Minh Thù nhướng mày, Hài Hòa Hiệu của ta thật lợi hại.



***



[Hài Hòa Hiệu]



Trình Diễn: Vì sao bây giờ ta không được ra sân?



Minh Thù: Có thể là ngươi cấp không đủ kinh phí.



Trình Diễn: Ngươi cho?



Minh Thù: (đắc ý) Đương nhiên, mỗi ngày đều có Tiểu Mê Muội cấp cho ta.



Trình Diễn: Vì sao ta không có?



Minh Thù: Ngươi để bọn họ vote cho ngươi là được.



Trình Diễn: (hoài nghi) Mê Muội của ta ở nơi nào? Mau giúp ta đầu tư kinh phí.



Hài Hòa Hiệu: Nhu cầu cầu vote của tiểu tiên nữ ngày càng cao.



***



(*) Bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.