Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 389 : Toàn Chức Gian Thương (36)
Ngày đăng: 03:02 20/04/20
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Chơi vui không?
Liễu Nhan thấy tự nhiên nhảy ra chat riêng, bị dọa đến giật cả mình, một lúc sau mới gõ chữ.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh:?
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Giả ngốc cái gì, Liễu Nhan tiểu thư.
Liễu Nhan dừng vài giây, đột nhiên gõ chữ ầm ầm.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, từ ngày đầu tiên ta thấy cô, ta đã cảm thấy cô không có lòng tốt gì rồi. Nếu như không phải vì cô, bây giờ ta đã là một cặp với Tiêu Cảnh Hàn. Mọi thứ hôm nay đều là do cô.
Từ lúc nhận được tư liệu về cô ta, cô cũng biết Lan Chỉ và cô gái ở cách vách Tiêu Cảnh Hàn là cùng một người.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ừ, lúc đầu ta cũng không có ý tốt.
Minh Thù khảng khái thừa nhận, bởi vì ngay từ đầu cô đã ôm mối hận rất lớn, sao lại có thể có ý tốt được.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Có phải cô thích Tiêu Cảnh Hàn không? Cô không muốn ta và Tiêu Cảnh Hàn ở cùng nhau, cuối cùng anh ấy cũng đâu có ở cùng với cô? Ha ha, đây không phải cái gì cô cũng không được sao!
Minh Thù líu lưỡi, trẫm nằm mơ cũng không nghĩ là sẽ có thể thích nam chính.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô nghĩ hơi nhiều rồi, uống nhiều nước một chút cho não được tắm sạch sẽ.
Liễu Nhan cảm giác mình đoán không sai, cô ta không quen biết mình. Nếu như không phải bởi vì Tiêu Cảnh Hàn, vì sao cô ta lại nhắm vào mình chứ?
Nhất định là do đố kị với cô.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ ta sẽ không để cho cô khá hơn đâu, cô để cho ta mất đi Tiêu Cảnh Hàn, ta sẽ để cô mất đi tất cả.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Cô thật lợi hại, hay để ta cổ vũ cho cô nhé?
Tất cả của trẫm... có cái gì để mất đi chứ. Đây vốn là nguyên chủ, mất đi cái gì cũng không phải là trẫm.
Cho nên tuyệt đối không sợ.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Lan Chỉ, cô cứ chờ xem.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Thật ngại quá, ta rất bận, không thể chờ cô được.
Không có đồ ăn vặt mà lại muốn để trẫm chờ ngươi? Có phải là đang làm mơ hay không.
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Cô...
[Chat mật] Liễu Sắc Thanh Thanh: Ha ha, ta không múa mép khua môi với cô nữa.
"Có gọi các người không, nằm xuống cho ta, không được nhúc nhích!"
"..."
Người kia bò dậy ngơ ngác nhìn Minh Thù.
Minh Thù sai hắn tìm dây trói hai người kia lại, sau đó đưa hắn ra ngoài cửa.
Đi tới cửa cô mới nhớ ra mục đích trở về của mình, kéo người kia hỏi: "Người ở trong phòng lúc trước đâu rồi?"
Người kia chỉ vào phòng ngủ.
Thư Lâm bị trói trong phòng ngủ, nhìn qua không có gì đáng ngại. Minh Thù đã thấy an tâm, đưa người kia ra cửa - đi mua đồ ăn vặt.
Thư Lâm: "..."
Con mẹ nhà ngươi đi đâu vậy, mau quay lại cởi trói cho ta!
Người đi mua đồ ăn vặt cũng rất mơ hồ, hắn rốt cuộc không biết tới đây làm gì?
Vì sao cuối cùng lại ôm một đống đồ ăn vặt?
Mua xong các loại đồ ăn vặt, Minh Thù thả Thư Lâm ra.
"Để cho anh cầm món gì anh cũng bị trói lại, anh vô dụng đến thế sao?"
Thư Lâm buồn bực cãi lại: "Những người này tới tìm cô, giờ cô còn trách tôi sao?"
Minh Thù nheo mắt: "Còn mạnh miệng nữa?" Không phải vì bảo vệ anh mà tôi bị người khác sắp đặt sao?
Thư Lâm nghẹn lời, im lặng không nói. Cậu trầm mặc gỡ sợi dây còn trên người ra rồi trượt xuống giường, hai tay ôm lấy Minh Thù: "Tôi nghĩ rằng cô sẽ không trở về."
Thư Lâm học được kỹ năng muốn khóc là khóc ngay được, lúc này nước mắt đã rơi lã chã.
Rơi trên cổ Minh Thù nóng hổi.
Minh Thù sửng sốt, vươn cánh tay lên phía sau, dừng lại trong không khí vài giây mới chậm rãi vỗ vỗ sau lưng hắn.
Thư Lâm nhìn vào chiếc gương trong phòng ngủ, đôi mắt lộ ra vẻ đắc thắng. Cậu tự véo cánh tay mình, càng khóc lóc dữ hơn.
Vì nhiệm vụ, khóc có gì khó đâu.
Lão tử đúng là một thiên tài mà.