Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 39 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (16)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Nửa đêm, giáo viên chủ nhiệm nhận được điện thoại, gọi đến đồn cảnh sát đón người.



Một học sinh ưu tú, một học sinh cá biệt, hai người này sao lại cùng nhau vào đồn cảnh sát chứ, tâm trạng của giáo viên chủ nhiệm, sau khi nghe được câu chuyện như cổ tích của Minh Thù, y hệt như tâm trạng của cảnh sát, đều không biết phải nói sao.



Giáo viên chủ nhiệm sau khi làm xong các thủ tục bảo lãnh, đưa cả hai ra ngoài, sắc mặt rất nặng nề, cho đến khi đi ra khỏi đồn cảnh sát mới bùng nổ:



"Manh Manh, Trình Diễn, các em đêm hôm không về nhà mà làm cái gì vậy hả?"



Vấn đề ở chỗ là sao lại gọi anh đến đón người chứ, mất mặt quá!



Mình Thù chỉ vào Trình Diễn nói:



"Thầy chủ nhiệm, bọn họ đến tìm Trình Diễn không liên quan gì đến em."



"Không liên quan đến em? Thế sao em lại đánh người ta?"



Thầy chủ nhiệm tức tới muốn nổ tung.



Đánh đến nỗi người ta báo cảnh sát, sao em không lên trời luôn đi?



Trước đây, sao không ai phát hiện ra học sinh ưu tú này của họ, lại có bản lĩnh này chứ!



"Thầy chủ nhiệm, chuyện này là lỗi của em không liên quan gì đến bạn Lộc Manh."



Trình Diễn thân là con trai, lúc này mà không đứng ra nhận trách nhiệm, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn bị Minh Thù cho vào danh sách đen mất.



"Trình Diễn!"



Thầy chủ nhiệm dường như gằn từng chữ một:



"Em không chịu học hành đàng hoàng thì thôi, lại còn làm hư Lộc Manh."



Trình Diễn định nói cái gì đó, ngay lập tức bị thầy chủ nhiệm chặn lại:



"Được rồi, Lộc Manh từ giờ em phải hạn chế qua lại với Trình Diễn, ngày mai viết bản kiểm điểm cho tôi, còn em nữa Trình Diễn, em mà còn để tôi phát hiện ra làm hư bạn, tôi sẽ nói với nhà trường đuổi học em. Bây giờ tôi đưa hai em về!"



Ánh mắt Minh Thù đảo thật nhanh: 



"Thầy ơi, em cũng đâu có muốn dây dưa với cậu ta, là cậu ta cứ bám lấy em, ảnh hưởng đến việc học của em, em thấy thấy cứ đuổi học cậu ta đi ạ.”



"Hừ." 



Thầy chủ nhiệm hừ lạnh một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời Minh Thù:



"Đi thôi!"
"Manh Manh, dạo này cậu chạm sao thái tuế à? Sao chuyện gì xui xẻo cậu cũng dính vào thế?"



Minh Thù cười với Diệp Miểu Miểu, vẻ mặt không chút lo lắng nói:



"Cần gọi, thì cứ gọi đi." 



Trẫm sợ chắc, đến lúc không khống chế được lại có kịch hay để xem.



Nghe Minh Thù nói vậy, học sinh đứng vòng ngoài lập tức chạy đi gọi giáo viên.



Kim Vũ Kỳ có chút lo sợ, nhưng lại không dám ngăn lại, không lại dễ bị nghi ngờ. Khiến cô ta không ngờ đến là, hôm qua cô ta chỉ chọn một lớp để hắt, sao lại có nhiều phục trang bị hắt sơn đến như vậy, không thể hiểu nổi sao lại như thế.



Chuyện đã đến mức này, đâm lao chỉ có thể theo lao.



Giáo viên phụ trách lễ hội văn hóa và giáo viên chủ nhiệm cùng đi tới, học sinh lập tức vây lấy họ, không ngừng kể tội.



"Chủ nhiệm, Lộc Manh thật quá đáng, hắt hết sơn lên phục trang của chúng em, bây giờ không thể nào mặc được, lễ hội văn hóa phải làm sao bây giờ ạ?"



"Thầy ơi, bọn em có người nhìn thấy bạn ấy rời hội trường sau cùng, vậy mà bạn ấy còn không nhận."



Mọi người tranh nhau không ngừng nói.



Giáo viên chủ nhiệm đau đầu nhìn đám người phía sau, suy nghĩ mông lung, không để ý gì đến những lời kể tội.



Dạo này cô học sinh ưu tú này đang làm gì thế không biết?    



Đầu tiên là đánh nhau, sau đó là lại cùng với đám lưu manh đánh nhau bên ngoài trường, bây giờ lại bị bao nhiêu người tố cáo làm bẩn phục trang của mọi người.



Không phải là do học hành áp lực quá nên đầu óc có vấn đề rồi chứ?



"Im lặng!"



Giáo viên chủ nhiệm quát lớn một tiếng, bình thường học sinh rất sợ giáo viên chủ nhiệm, bị thầy quát một câu, tất cả đều im lặng, nhưng trên mặt ai cũng đầy phẫn nộ.



Giáo viên chủ nhiệm sau khi tìm hiểu rõ sự tình, nhíu mày day trán: 



"Lộc Manh. Hôm qua lúc tôi đi kiểm tra đúng là có thấy em là người cuối cùng rời đi, em có giải thích gì không?"



Sau khi nghe xong câu này của thấy chủ nhiệm, tất cả mọi người ồ lên chuyển hướng nhìn về Minh Thù.



Kim Vũ Kỳ trong lòng thở mạnh, trên mặt có nét mừng thầm, xem ra ông trời cũng giúp cô ta, đến thấy chủ nhiệm cũng nhìn thấy Minh Thù.



Để không bị phái hiện, Kim Vũ Kỳ nhanh chóng cúi đầu, thu lại nét mừng thầm mới ngẩng đầu lên, cùng những người khác nhìn về phía Minh Thù.