Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 397 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (3)
Ngày đăng: 03:03 20/04/20
Gian phòng rộng rãi sáng sủa, Minh Thù ngồi ở ghế sofa bằng da thật, ăn đồ ăn Thẩm Hàm Nguyệt cho cô.
Tạ Hồi đi dạo trong phòng khách, người này này tuổi rất trẻ, cà lơ phất phơ hoàn toàn không giống thiên sư.
Hắn liên tiếp chặc lưỡi, ra vẻ ghen tỵ với sự giàu có: "Không ngờ dẫn hồn giả lại có nhiều tiền như vậy."
Ngay khi Tạ Hồi vừa nói xong, cửa phòng phát ra một tiếng két.
Thẩm Hàm Nguyệt không tự chủ được run lên một cái nhưng cũng chỉ là một chút, cô rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn ra phía cửa.
Một người mang theo mấy người tiến đến. Nhìn thấy Thẩm Hàm Nguyệt, chân mày khẽ nhíu một cái, nói với giọng khó chịu: "Lại mang một mớ hỗn độn về."
Người đàn ông này tuổi còn rất trẻ, tướng mạo cũng có chút anh tuấn, khí thế bất phàm và có cách ăn mặc của người thành công.
"Hừ, anh vừa nói cái gì vậy?" Tạ Hồi không vui, phản bác lại người kia.
"Ai là mớ hỗn độn, anh biết tôi là ai không?”
Khuôn mặt người đó nguội lạnh, trực tiếp biểu hiện sự không thích: "Không cần biết cậu là ai, cậu chỉ cần biết đây là Thẩm gia."
"Thẩm tổng, máy bay còn một tiếng..."
Thẩm Ảnh không nói tiếp, đi lên lầu hai, người hắn đưa về đứng chờ ở cửa.
Hắn nhanh chóng trở xuống, ánh mắt thẳng tắp xuyên thấu qua Minh Thù, nhìn về phía Tạ Hồi. Rõ ràng anh ta không nhìn thấy Minh Thù.
Thẩm Hàm Nguyện đứng bên cạnh ghế sofa nhìn Thẩm Ảnh đi xuống, ánh mắt của Thẩm Ảnh nhìn thẳng qua.
"Ôi chao, tôi nhớ là dẫn hồn giả không có người thân nào cả mà?" Tạ Hồi tiến đến bên cạnh Minh Thù, hạ giọng nói chuyện.
Thẩm Hàm Nguyệt mi mắt rũ xuống, cuối cùng cất bước đuổi theo: "Anh..."
Thẩm Ảnh quay đầu nhìn cô.
Thẩm Hàm Nguyệt lí nhí: "Nhớ cẩn thận."
Ánh mắt Thẩm Ảnh nhìn thẳng vào cô giống như đang đợi cô nói tiếp, nhưng Thẩm Hàm Nguyệt im lặng không nói gì nữa.
Dưới sự thúc giục của người bên cạnh, Thẩm Ảnh rời khỏi cửa chính.
"Không có quan hệ huyết thống với dẫn hồn giả." Minh Thù khẽ nói.
Đây là để đề phòng dẫn hồn giả lợi dụng thân phận và sức mạnh của mình, làm ra việc gì đó không thể cứu vãn được.
"Thẩm gia..." Tạ Hồi lẩm bẩm hai tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, bất ngờ nói sang chuyện khác:
Nam dẫn hồn giả nhẹ nhàng mang hai cái hòm lên xe.
Nữ dẫn hồn giả đứng ở bên cạnh Minh Thù hỏi: "An Ca đại nhân, ngài điều tra được điều gì rồi sao? Chúng tôi có thể giúp một tay không?"
Chuyện này mặc dù xảy ra ở địa giới thành phố Đông Hoa nhưng vẫn có ảnh hưởng với bọn họ.
"Không, ta sẽ đi đưa chuyển phát nhanh." Minh Thù mỉm cười nói.
"Không chừng sẽ gặp phải tên biến thái kia?"
Nữ dẫn hồn giả nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù, tất cả quỷ đều có thần sắc giống nhau khi gặp cô, gặp quỷ rồi!
Bây giờ nghĩ lại thì Thẩm Hàm Nguyệt chính là người bình tĩnh nhất khi gặp cô.
"An Ca đại nhân..." Nữ dẫn hồn giả nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo nói:
"Ở trong xe hình như là một con người, sao ngài lại đi cùng con người... "
Câu hỏi tiếp theo của nữ dẫn hồn giả không nói ra được, bởi vì nụ cười trên mặt Minh Thù quá mức xán lạn.
Minh Thù mở cửa xe đi vào, giọng nói êm ái từ bên trong xe truyền ra: "Bởi vì ta thiếu người lái xe."
"A?"
Thiếu người lái xe?
Quỷ không cần... lái xe mà?
Minh Thù lại chạy tới hai chỗ, sau đó quay trở về thành phố Đông Hoa.
"Cô chỉ nghĩ tới việc dẫn dụ kẻ kia xuất hiện, nhưng cô chưa từng nghĩ tới những linh hồn phía sau cô sao?"
"Nhiệm vụ của ta là điều tra ra chân tướng chuyện này, chứ không phải phụ trách an toàn cho những linh hồn này."
"Cô..." Cho nên ở trong mắt cô, những linh hồn này đều là công cụ? Tạ Hồi nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
"Tất cả quỷ ở địa phủ các cô đều như vậy sao? Hoàn toàn không để ý tới những linh hồn vô tội, e rằng bọn họ vì vậy mà không còn cách nào vào luân hồi, bọn họ đâu phải lệ quỷ."
Minh Thù cười vô hại: “Ngươi có thể xuống dưới đó hỏi bọn họ."
Tạ Hồi: "..."
Một người lớn sống sờ sờ như hắn sao có thể xuống dưới đó được, trừ phi hắn đã chết.