Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 408 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (14)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Trong hẻm nhỏ yên tĩnh âm u, chỉ có tiếng bước chân của Tô Nhu, cô ta nhìn hai bên một chút rồi chuyển hướng đi tới một ngã ba.



Quanh đây đều là những ngôi nhà cũ kỹ với rất nhiều hẻm nhỏ, lộn qua lộn lại cảm giác đều giống nhau.



Tô Nhu rõ ràng đang đi vòng vo, một lúc lâu cô ta mới vào một căn nhà bốn lầu.



“Chính là hắn.” Tiểu Hồng ở bên cạnh bay phất lên: “Tôi cảm nhận được, chính là người đó chỉ thị tôi.”



Minh Thù gửi tin cho Thẩm Hàm Nguyệt, bảo Tiểu Hồng canh chừng bên dưới, cô bay lên lầu.



Vừa lúc thấy Tô Nhu vào một căn nhà ở lầu ba bên trái.



Tạ Hồi thở hổn hển chạy theo phía sau, có thể suy nghĩ cho thể lực con người một chút không!



Minh Thù đến gần cửa phòng, muốn xuyên cửa đi vào nhưng cô lại thất bại. Cô không thể đi xuyên qua, bị vật vô hình chặn lại, thậm chí cảm nhận được một chút khó chịu.



“Đây là trận pháp thiên sư bày ra.” Tạ Hồi bên cạnh nói:



“Không ngờ nơi này lại có thiên sư. Tô Nhu tìm đến thiên sư làm gì… Cô cũng không vào được ư?”



Câu sau là hắn hỏi Minh Thù, vừa nãy hắn thấy cô muốn đi vào nhưng tới gần thì dừng lại.



Minh Thù chống cằm suy nghĩ.



Tích tắc, cô giơ tay lên gõ cửa, lớn tiếng: “Mở cửa, kiểm tra đồng hồ nước!”



Phụt…



Tạ Hồi chưa từng thấy biện pháp nào hời hợt như thế, miệng hắn chu ra: “Nửa đêm kiểm tra đồng hồ nước cái gì chứ, cô làm như người ta ngu chắc?”



Minh Thù ung dung đổi giọng: “Mở cửa, quét hoàng (1)!”



Tạ Hồi: “…”



Cho dù người ở bên trong đang làm gì, cô làm như vậy, người ta cũng chạy từ lâu rồi!



Xin cô nghiêm túc một chút!



“A!”



Dưới lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Hồng.



Minh Thù biến mất ở hành lang trong nháy mắt. Tạ Hồi sửng sốt, mau chóng chạy nhanh xuống lầu dưới.



Sau nhà, Tiểu Hồng bị đánh bay lên trên cây cách đó không xa, Thẩm Hàm Nguyệt đang giao đấu với một cái bóng màu đen.



Khi Minh Thù chạy đến, cô tiện tay cầm bình chữa cháy trên hành lang, mở công tắc ra, phun tung tóe về phía bóng đen bên kia.
Tạ Hồi: “…”



Minh Thù nhìn thoáng trên lầu, Tô Nhu đã đi mất, không biết có phải là thừa dịp loạn chạy mất hay không.



Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, giá trị thù hận cứ từ từ tăng, nếu không thì thật nhàm chán.



Minh Thù đứng ở cửa cười đến mức như tổng tài bá đạo bị thần kinh.



“Đại nhân, tôi đã xử lý xong những linh hồn bị giam lại.” Thẩm Hàm Nguyệt cung kính đứng phía sau Minh Thù.



“Đi thôi, đi ăn chân giò.”



Thẩm Hàm Nguyệt không thể đoán được, thở dài theo Minh Thù xuống lầu. Lúc đi ngang qua một thân cây, nghe thấy tiếng Tiểu Hồng gào từ phía trên: “Đại nhân, đại nhân đưa tôi xuống với!”



Minh Thù cảm thấy chân giò quan trọng, không để ý đến Tiểu Hồng, nhẹ nhàng bay vèo qua dưới bóng cây.



Tiểu Hồng: “…”



Cuối cùng là Thẩm Hàm Nguyệt đưa cô xuống.



“Em còn dám quay lại ư, anh trai mình xảy ra chuyện, em thì hay rồi, cả ngày không thấy đâu… lại còn đưa một người không rõ lai lịch về. Thẩm Hàm Nguyệt, em để nhà họ Thẩm ở đâu hả.”



Thẩm Hàm Nguyệt vừa đưa Minh Thù vào nhà họ Thẩm, đã bị Thẩm Ảnh đợi ở phòng khách mắng cho tối mày tối mặt.



Hiển nhiên là nhìn thấy Minh Thù.



Hai tay Thẩm Hàm Nguyệt nắm chặt, sợ Minh Thù nổi giận: “Anh, không phải anh đã không sao rồi ư.”



Thẩm Ảnh sửng sốt một chút: “Sao embiết?”



Chuyện này hắn cũng mới nhận được điện thoại, hắn cũng chưa nói với ai, cảnh sát càng không thể nào nói lung tung, sao cô có thể biết.



Em gái hắn cả ngày không đến trường, thỉnh thoảng mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, Thẩm Ảnh cảm giác mình sắp sửa hết sự kiên nhẫn đối với cô…



Thẩm Ảnh lạnh lùng: “Sắp phải thi cuối kỳ rồi, nếu em lại thi được có mấy điểm thì anh sẽ lập tức đưa em ra nước ngoài.”



Thẩm Hàm Nguyệt cắn môi dưới, không hé răng.



Chắc là Thẩm Ảnh tức lắm, phất tay bỏ lên lầu.



***



(1) Quét hoàng: Càn quét mại dâm, quét văn hóa phẩm đồi trụy.



(2) Tinh mị: Yêu tinh mê hoặc người khác.