Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 416 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (22)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


“An Ca đại nhân, Diêm Vương cho gọi.”



Minh Thù nhìn về phía tiểu quỷ truyền lời, toàn thân tiểu quỷ run lên không dám nhìn Minh Thù, không nhìn thấy, không nhìn thấy…



Từ khi Minh Thù thả Linh Yển từ mười chín tầng địa ngục ra, Diêm Vương liền làm một cuộc giao dịch ngầm với Linh Yển, bây giờ mới cho gọi cô.



Coi trẫm là cái gì?



“Không đi.”



Khuôn mặt tiểu quỷ đáng thương: “An Ca đại nhân, ngài đừng làm khó dễ tôi mà.”



“Ngươi cứ nói ta không rảnh.”



Trẫm còn chưa ăn đồ ăn vặt, chưa kéo giá trị thù hận, chưa xử lý văn kiện, làm gì có thời giờ đến xem giao dịch ngầm của các ngươi.



Thân phận hiện giờ của Minh Thù có quyền hạn rất lớn ở địa phủ, tiểu quỷ không làm gì được cô, chỉ có thể quay về hỏi ý kiến của Diêm Vương.



Cuối cùng Diêm Vương đích thân tới cùng với Linh Yển.



“An Ca.” Diêm Vương khoanh tay tiến đến, nhìn qua đoán chừng khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt đầy nếp nhăn, thần thái nghiêm túc:



“Bây giờ ngươi thực sự là càng ngày càng không tuân theo sự quản giáo nữa rồi.”



Minh Thù vừa ăn vặt, vừa đưa tay đóng dấu vào văn kiện: “Cho nên Diêm Vương ông muốn quản giáo ta sao?”



Diêm Vương: “…”



Gần đây An Ca trở nên kỳ lạ, hoàn toàn khác so với An Ca trước kia, tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải bị người ta đánh tráo rồi hay không.



Diêm Vương quan sát An Ca mấy cái, đằng hắng một tiếng: “Ta muốn nói chuyện chính sự với ngươi, ngươi lại đây một chút.”



Minh Thù vớ đại cái gì đó đè lên xấp giấy đang đóng dấu, bưng mớ đồ ăn vặt của mình ung dung đi tới: “Ta bận bịu nhiều việc, việc lớn thì khỏi đi, việc nhỏ thì ta không quản.”



Linh Yển liếc nhìn cô, thần thái có chút âm trầm, lộ ra vài phần cao ngạo và khinh thường trong con ngươi.



Minh Thù không chớp mắt nhìn đồ ăn vặt muôn năm của mình.



Linh Yển: “…”  Lão tử mất nửa ngày để tạo hình, ít ra cô cũng phải nhìn ta một cái chứ.



“Ngươi và Linh Yển đến Tây Bắc xem qua một chuyến.” Diêm Vương đi thẳng vào vấn đề.



“Tây Bắc?” Minh Thù nhìn về phía Linh Yển:



“Nơi đó ao tù nước đọng, đến đó làm gì, muốn âm thầm xử lý hắn sao?”




Quỷ của địa phủ không có chuyện gì cũng không cho đến nhân gian!



Diêm Vương tức đến mức lập tức ban hành quy định này, toàn dân của địa phủ oán thán kêu rên, hoàn toàn không biết vì sao lại ban hành quy định này.







Tây Bắc.



Môi trường của Tây Bắc ác liệt, kinh tế ở đây đang phát triển nhưng cũng không khá khẩm mấy. Mấy năm trước có thể nói là thâm sơn cùng cốc, mấy năm gần đây phát triển mạnh mới được coi là khá hơn chút.



Nhưng ở đây ít người, Minh Thù nói rừng thiêng nước độc cũng không có gì sai.



Ít người có nghĩa là ít đồ ăn.



Ít đồ ăn có nghĩa là Minh Thù đói bụng.



Minh Thù đói có nghĩa là dễ nóng nảy, rất tệ, nhìn ai cũng muốn chửi.



“Nhìn cái gì, chưa thấy ta xinh đẹp như vậy bao giờ ư, lại sắp thành quỷ chết đói rồi?” Minh Thù cười híp mắt nhìn những cô hồn dã quỷ bay ngang qua cô.



Cô hồn dã quỷ hiểu biết nông cạn, không biết đến An Ca đại danh ngút trời của địa phủ. Vì vậy thấy nụ cười của Minh Thù đẹp, còn lăng xăng gật đầu, ngu ngốc nói: “Đẹp.”



Linh Yển từ đằng xa đi tới, hắn vừa phất tay áo, cô hồn dã quỷ đã bị văng ra thật xa.



“Cười vui vẻ với hắn như vậy, chi bằng mau chóng lên đường.” Cười con khỉ, cô hồn dã quỷ có gì hay mà cười, thần kinh.



Thật tức quá.



Tuy nhiên hắn cũng chẳng biết mình đang tức cái gì.



“Không muốn.” Minh Thù từ chối: “Ta đói.”



“Quanh đây có âm khí…”



“Ta muốn ăn thứ gì đó!” Minh Thù nhìn chằm chằm hắn: “Ăn đồ ăn vặt, ăn chân giò, đùi gà.”



Nhớ món chân giò của đầu bếp quá.



Linh Yển: “…”



Mẹ chứ, rừng thiêng nước độc như này, lão tử đi đâu tìm chân giò với cả đùi gà cho ngươi?



Người có xem bản thân là quỷ giác ngộ hay không, ăn chân giò với đùi gà cái gì chứ!