Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 42 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (19)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Bị Minh Thù làm ngơ, khóe miệng Trình Diễn giật một cái, cô lại làm lơ hắn! Lại làm lơ hắn! Lại làm lơ hắn!



Trông hắn tầm thường như vậy sao?



Lần nào cũng đều làm lơ hắn!



Trình Diễn tiện tay ném đồ ăn vặt cho một nữ sinh đứng bên cạnh, không để ý nữ sinh kia hét lên sung sướng, đuổi theo Minh Thù vào siêu thị.



"Trình Diễn kìa!"



"Trời ạ, hôm nay ở trường lại có thể nhìn thấy Trình Diễn!"



Các nữ sinh khẽ hô khi Trình Diễn tiến vào, hết đợt này đến đợt khác.



Minh Thù cầm giỏ xách nhanh chóng đi vào bên trong bày biện đồ ăn, Trình Diễn nhìn một lúc, tiến lên giành giỏ trong tay cô:



"Tôi xách giúp cậu, được không?"



"Không cần."



Minh Thù mỉm cười cầm giỏ, quyết không buông tay.



Đồ ăn vặt của trẫm ngươi cũng muốn giành, đánh chết ngươi cái đồ thiểu năng trí tuệ này.



"Có thể vì Lộc Manh mà cống hiến sức lực, là vinh hạnh của tôi."



Trình Diễn cũng kiên quyết cầm lấy không buông tay.



"Bên kia có rất nhiều người chờ cậu cống hiến sức lực."



Minh Thù ý bảo hắn nhìn bên kia, nhiều nữ sinh như vậy đang nhìn hắn, nghe được lời này của Minh Thù ai cũng mong đợi.



"Thế nhưng, tôi chỉ muốn cống hiến sức lực cho bạn thôi."



Trình Diễn chăm chú:



"Lộc Manh bạn không thể nghiêm túc xem xét đề nghị của tôi sao?"



Minh Thù nhanh chóng buông tay ra:



"Lục thủy, giúp tớ lấy thêm một cái giỏ."



"Được rồi!"



Diệp Miểu Miểu ở gian hàng bên kia trả lời.



Minh Thù khéo léo nở nụ cười đúng mực, xoay người rời đi.



Nếu ngươi muốn lấy, trẫm cho ngươi.



Trình Diễn: "..."
Minh Thù từ phòng làm việc đi ra, một phụ nữ xinh đẹp đi tới, cô ta nở nụ cười dịu dàng với Minh Thù, gõ cửa vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.



Người phụ nữ này tên Thi Nhã Hân, giáo viên tiếng Anh cấp hai, một người rất dịu dàng, thường xuyên lên tiếng vì học sinh, rất có uy tín với học sinh.



Minh Thù suy tư trong chốc lát, tìm một góc ngồi chồm hổm ăn đồ ăn vặt.



Thi Nhã Hân nói chuyện thật lâu với thầy chủ nhiệm mới ra ngoài, lúc cô ấy rời đi cũng là khi tan học.



Minh Thù theo Thi Nhã Hân quay về khu cấp hai, học sinh cấp hai bên này nhìn qua đều có chút tinh thần sa sút, bầu không khí rất áp lực.



Ánh mắt của Minh Thù từ những học sinh tụ tập thành nhóm, chuyển qua những học sinh đơn độc, so với học sinh có bạn bè đi chung, những học sinh này tinh thần có vẻ càng sa sút.



Cô nhìn những học sinh này một lúc, phát hiện Thi Nhã Hân đã đi mất.



Minh Thù kỳ quái đứng tại chỗ nhìn xung quanh một hồi.



Hôm nay là thời điểm công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ, trên hành lang có bảng thành tích của học sinh cấp hai, thành tích vô cùng thê thảm, chỉ có số ít học sinh có thành tích không tệ lắm.



"Chị ơi?"



Minh Thù liếc mắt, một nữ sinh gầy yếu đứng trước mặt cô, rụt rè nhìn cô. Màu sắc đồng phục cấp hai và cấp ba không giống nhau, cho nên nữ sinh này chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra cô là đàn chị học cấp ba.



Minh Thù mỉm cười: "Có việc gì không?"



Có lẽ là nụ cười của Minh Thù vô cùng dịu dàng lại vô hại, nữ sinh có chút thả lỏng, cô bé nhìn quanh bốn phía nuốt nước bọt:



"Chị tới khu cấp hai làm gì?"



Minh Thù bịa một lý do:



"Chị đi nhầm đường."



"À, chị đi từ bên này này, đi một lúc là có thể trở về khu cấp ba bên kia, đã tan học rất lâu rồi, chị đi nhanh đi."



Nữ sinh chỉ một con đường cho Minh Thù.



Minh Thù nhìn theo tay nữ sinh chỉ, một con đường nhỏ rất hẻo lánh, hướng sang khu cấp ba, nhưng cụ thể không biết thông đi đâu, hoàn toàn khác với lối mà cô đi đến.



"Hay là em dẫn chị đi nhé?"



Nữ sinh thấy Minh Thù không nói lời nào, quay đầu đề nghị.



"Lộc Manh."



Trình Diễn không biết từ xó nào chui ra, hơi dùng sức kéo tay cô, hắn quay sang nữ sinh kia nói:



"Cám ơn em nhé, chúng tôi cùng nhau quay về là được rồi."



Thấy có nam sinh xuất hiện, nữ sinh kinh ngạc một chút nhìn Trình Diễn vài lần, cuối cùng quay đầu chạy đi.