Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 426 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (32)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Minh Thù vẫn luôn đề phòng hắn cho nên lúc Triệu Đức Sinh đánh ra vật kia, Minh Thù đã nhanh tay ngăn lại.



Vật kia đánh trúng vào cổ tay cô, thân thể Minh Thù chợt run lên, cô có chút nghi ngờ nhìn vật rơi trên mặt đất.



Là một miếng ngọc cổ giống với hoa văn khắc bên trong quan tài, đây là đồ vật của Tây Sở quốc.



Triệu Đức Sinh thấy Minh Thù không sao, cô tựa như đang nhìn miếng ngọc cổ, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, tại sao có thể như vậy...



Cho dù không phải nhằm vào cô ta nhưng cô ta cản lại như vậy, lúc này cũng không thể bình an vô sự.



Răng rắc!



"A…"



Cổ tay của Triệu Đức Sinh bị Linh Yển bẻ gãy, trong đôi mắt hắn phảng phất nổi lên tia sát khí, hung hăng nhấc chân đá lên người Triệu Đức Sinh.



Triệu Đức Sinh ngã nhào xuống đất, hắn nhe răng trợn mắt rồi móc ra một lá bùa, phất tay một cái. Ánh sáng vàng kim hiện ra tạo thành một bức bình phong màu vàng che chắn ở trước người hắn.



Triệu Đức Sinh bò dậy, ôm vết thương ở tay lui về phía sau.



Nhưng vào đúng lúc này, một hình bóng cao lớn xuyên qua bức bình phong màu vàng nhanh như chớp đánh tới tấp về phía hắn.



Sao có thể...



"Ngươi quá coi thường sức mạnh của ta rồi." Linh Yển từng bước một đi về phía hắn, ngữ điệu lạnh lùng như tu la dưới địa ngục:



"Ngươi cho là những vật này có thể phong ấn sức mạnh của ta sao?"



"Chẳng lẽ không đúng sao?" Triệu Đức Sinh nhịn không được lùi về phía sau.



Hắn nghiên cứu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ những thứ đó tồn tại không phải vì để phong ấn hắn?



Linh Yển không đáp lại lời của hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, sau đó bóp lấy cổ Triệu Đức Sinh hỏi: "Cô Dực ở đâu?"



Bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt Triệu Đức Sinh đỏ bừng: "Ngươi tìm hắn làm gì?"



"Ngươi đem sức mạnh của ta cho hắn, đương nhiên là ta muốn đòi lại"



"Sức mạnh của ngươi?" Triệu Đức Sinh có chút mộng mị.



"Cái gì, sức mạnh... của ngươi."
Cô Dực...



Nghĩ tới đây, Triệu Đức Sinh vẫn không rõ. Cô Dực vẫn đang lợi dụng chính mình, hắn vốn cho rằng bản thân có thể lợi dụng Cô Dực, cuối cùng lại bị Cô Dực lợi dụng.



Đúng là mỉa mai.



Hắn nghe nói về Tây Sở quốc lúc còn rất nhỏ, sau khi lớn lên, hắn cũng sắp quên chuyện về Tây Sở quốc. Thế nhưng một ngày nọ, hắn lại đột nhiên nhìn thấy Tây Sở quốc.



Lúc đó hắn đã không hài lòng với việc tu hành khô khan nhàm chán này nên hắn muốn tìm việc kích thích hơn.



Tây Sở quốc dường như là một vệt sáng mở ra trước mặt hắn.



Tế tư bị chôn sống kia lại mạnh mẽ như thế, và sự tồn tại mờ ám của Tây Sở quốc.



Sau đó, hắn thật sự cho là đã tìm được vết tích của Tây Sở quốc, điều này làm cho hắn tin tưởng Tây Sở quốc thực sự tồn tại, nó không phải do người đời sau bịa đặt ra.



Nhưng do tin tức hắn thu được quá ít, không thể thu được nhiều tin tức hơn nữa nên hắn mới bắt đầu tìm kiếm những phương pháp khác.



Mà những phương pháp này đều vượt ngoài sự cho phép của giới thiên sư, lần đó hắn muốn kéo một con quỷ đã tồn tại hai nghìn năm tuổi từ địa phủ lên, không ngờ cuối cùng lại thành công cốc.



Ngược lại, lại khiến hắn bị giới thiên sư hiểu lầm hắn đang luyện tà thuật. Mà cũng đúng là tà thuật, dám đoạt quỷ ở trong tay địa phủ, lúc đó hắn cảm thấy mình điên rồi.



Nghe nói sau khi hắn chạy thoát, địa phủ xảy ra chuyện rất lớn. Hắn bắt đầu dương dương tự đắc, đến cả địa phủ mà hắn cũng có thể quậy đến long trời lở đất.



Muốn có được sức mạnh cường đại hơn.



Triệu Đức Sinh cực kỳ không cam lòng, thất hồn lạc phách nói thầm: "Ta chỉ thiếu chút nữa... chỉ thiếu chút nữa."



Giới thiên sư có quy củ của giới thiên sư cho nên Triệu Đức Sinh bị bọn họ đưa đi.



"An Ca..." Triệu Đức Sinh đột nhiên quay đầu, ánh mắt hiện lên nụ cười quái dị:



"Hắn muốn tới tìm ngươi, ha ha."



Âm khí quanh thân Linh Yển không thể khống chế được, dọa cho các thiên sư giật mình, không biết những lời này của Triệu Đức Sinh sao lại chọc tới hắn rồi nên nhanh chóng đưa Triệu Đức Sinh ra ngoài.



"Hắn muốn tới tìm ngươi... Hắn muốn tới tìm ngươi... Ha ha..."



Âm thanh của Triệu Đức Sinh từ ngoài miếu đá truyền vào, bén nhọn lại chói tai.