Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 428 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (34)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Giọng nói của cô trong trẻo vang vọng trong màn đêm tăm tối.



Tại sao ta lại phải thích nhà ngươi.



Tại sao ta…



Lại phải thích nhà ngươi chứ…



Linh Yển khó chịu, đột nhiên hắn cảm thấy không chắc chắn rốt cuộc thì cô có thích hắn hay không. Cô nói thật lạnh lùng không để lộ chút vết tích nào cả.



“Mà nói đi phải nói lại vì sao ngươi lại thích ta?”



“Thích một người đâu cần có lý do.” Cổ họng Linh Yển nghẹn đắng.



“Khi gặp được người đó, cô sẽ cảm thấy cả tâm hồn rung động. Đi khắp nghìn sông vạn núi cũng chỉ để có một ngày gặp gỡ mà thôi.”



Hắn ngẩng đầu, giọng nói chân thành mà bướng bỉnh: “An Ca, ta đi qua nghìn sông vạn núi là vì cô đó.”



“Vậy thì sông núi của ngươi đi lâu quá rồi, đã qua hơn hai nghìn năm rồi đó.”



Linh Yển: “...” Có thu hồi được câu nói kia không thì bảo?



Minh Thù vuốt ve đầu hắn, mỉm cười ngọt ngào ấm áp: “Đường dài dằng dặc, chàng trai trẻ gắng sức lên!”



Trẫm đáng để theo đuổi đến thế sao?



Không tặng giò heo, ai thèm ở bên ngươi chứ.



Không thèm ở với ngươi, cho ngươi tức chết.



Không chừng vết thương của trẫm còn có thể cứu được.



Linh Yển: “...”



Lão tử đổ bệnh mất.



Sao hắn lại thích kẻ bệnh này chứ.



Linh Yển ôm cục tức bỏ đi, hắn sợ nói tới nói lui mất kiểm soắt bóp chết cô mất.



Làm gì có cô gái nào trong lúc người ta đang tỏ tình lại thốt ra những câu thế này.



Đồ thần kinh.



“Linh Yển.”



Linh Yển trong lòng khó chịu thể hiện hết cả lên mặt, mặt đen sầm nhìn Tạ Hồi vừa gọi mình. Cô lúc nào cũng cư xử rất hòa nhã với tên thư sinh này, cô thấy hắn có gì tốt chứ?



Không cáo ráo đẹp trai bằng lão tử, bay cũng không biết, ăn mặc thì lôi thôi lếch thếch có chỗ nào hay ho đâu chứ!
Hắn nhìn xuyên qua người cô và dừng lại ở cỗ quan tài phía sau, đột nhiên mắt lóe lên vẻ hưng phấn như nhìn thấy một món bảo bối quý giá vậy.



Tỏ ra thái độ như thế với một cái xác thật là biến thái quá đi!



Biến thái như thế là muốn dọa cho trẫm sợ chết rồi chiếm đoạt đồ ăn vặt của trẫm sao?



“Hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi.”



Cô Dực không đặt hết chú ý vào Linh Yển: “Ngươi chỉ cần giao cô ta cho ta, từ giờ về sau sẽ không còn ai có thể trói buộc được ngươi nữa.”



“Ngươi nói thế là thế nào?” Minh Thù nhíu mày.



“Ha ha… Linh Yển chưa nói cho ngươi biết hay sao?”



Cô Dực cười sằng sặc: “Thân xác của ngươi là thứ quan trọng nhất, ngươi không còn nữa thì chúng có thể ra ngoài được. Hứng thú lắm phải không? Hãy mau giao cô ta cho ta đi.”



Âm khí trên người Linh Yển bắt đầu cuồn cuộn nổi lên, Minh Thù chợt hiểu ra Cô Dực không phải đang nói chuyện với Linh Yển mà là nói với oán khí trong người hắn.



Lúc này oán khí đó đang bị kích thích rất mạnh.



Thân thể của Linh Yển run bần bật, hắn phải cố gắng lắm mới không để cho những oán khí đó khống chế mình.



“Cô Dực...”



“Đợi đã, ta có chuyện muốn nói”



Minh Thù giơ tay lên ngăn Linh Yển: “Ngươi muốn thân xác của ta phải không?”



Bọn quỷ bây giờ đều mắc bệnh yêu xác luyến thi rồi chăng?



Cô Dực còn lắm mưu nhiều kế hơn cả Triệu Đức Sinh: “Thân xác của ngươi được âm khí nghìn năm nuôi dưỡng, chính là vật chủ hoàn hảo nhất.”



Minh Thù tỏ vẻ kì lạ: “Ngươi là đàn ông mà lại muốn lấy xác ta làm vật chủ, ngươi có bệnh không vậy?”



Tên quỷ này hết thuốc cứu thật rồi.



Cô Dực lôi Tô Nhu đến đó rồi nắm chặt cằm cô ta ép phải ngẩng đầu nhìn mình: “Ngoài làm vật chủ ra còn có thể dùng vào rất nhiều mục đích khác mà, đúng không nhỉ Tô Nhu?”



Tô Nhu cắn môi nói nhỏ: “Ngươi từng nói là muốn giết cô ta.”



“Đừng vội.” Cô Dực đột nhiên ôm lấy Tô Nhu hôn cuồng nhiệt.



Tô Nhu giãy giụa, sao hắn có thể làm thế này trước mặt người khác được chứ, thật hổ thẹn.



Cô Dực có vẻ rất thích thú đẩy Tô Nhu ra lạnh lùng nói: “Vật chủ này rất chán, tên ngu xuẩn Triệu Đức Sinh có chút việc cũng làm không xong. Nhưng không sao, ta đã tìm thấy vật chủ thích hợp hơn rồi.”



Cô Dực hau háu nhìn vào cỗ quan tài.