Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 430 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (36)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Minh Thù thấy Linh Yển đánh Cô Dực hồn bay phách lạc.



“Sao ngươi lại giết hắn?”



“Cần phải giết hắn.” Linh Yển chí khí hùng hồn, nhiệm vụ của hắn chính là giết chết Cô Dực.



“Tại sao cô không cho ta giết hắn?”



Tên đàn bà bên kia còn chưa giải quyết, lại gặp thêm tên nữa.



Minh Thù cười ha ha, chắc chắn là tiểu yêu tinh này tới đối nghịch với ta.



Minh Thù lấy một chiếc bánh bao ra, hung hăng cắn hai miếng.



Cuối cùng, không nhịn được, đánh Linh Yển một trận.



Linh Yển tức giận, bày ra vẻ mặt - quả nhiên cô vì người khác đánh ta, nhìn Minh Thù không nói lời nào.



Tỉnh lại đi, hỏng hết hình tượng rồi!



-



Các thiên sư thoát khỏi ảo cảnh, phát hiện mọi chuyện đều đã kết thúc, lại ngỡ ngàng một hồi.



Kết thúc rồi sao?



Đã nói để bọn họ cứu thế giới mà?



Ở đâu trên thế giới cần cứu?



Bọn họ cứu một thế giới giả sao?



“Bị chôn rồi...”



Tạ Hồi nhìn về hướng miếu đá, tự lẩm bẩm.



Một lúc sau, hắn nhìn Minh Thù gặm bánh bao bên cạnh: “Chúng ta không đào chỗ này lên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”



“Hay cho nổ đi?” Minh Thù đề nghị.



Tạ Hồi giật khóe miệng: “Nhưng mà trong này là thân xác của ngươi.”



Minh Thù cười ung dung, có dáng vẻ của cao nhân: “Đã chết rồi, hà tất phải quan tâm thể xác.”



Tạ Hồi: “…”



Trước là ai ngồi xổm trước thể xác, sống chết muốn hoàn hồn?



Là hắn sao?



Là hắn sao!




Tin nhắn trên máy tính bảng nhảy ra liên tục.



[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]



[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]



[Đưa An Ca nhà các người đến tầng địa ngục thứ mười chín cho ta]



Minh Thù: “...”



Tầng thứ mười chín có thể kết nối mạng?



Yên lành làm quỷ đi, lên mạng làm gì?



-



Linh Yển đợi ở tầng mười chín trống rỗng, khá hơn so với lần trước, ít nhất lần này hắn không bị còng.



Lúc Minh Thù tới, cô thấy Linh Yển không làm gì nằm trên mặt đất, ánh sáng trên đỉnh đầu bao phủ hắn, trông rất cô đơn.



Minh Thù hít thở sâu, chậm rãi đi tới.



“An Ca, lúc nào ta mới có thể ra ngoài.”



Giọng nói của Linh Yển u sầu, dường như có thể cảm nhận được nỗi buồn phiền.



Hắn ở chỗ này sắp điên rồi.



“Ra ngoài hủy diệt thế giới sao?” Minh Thù ngồi xổm bên cạnh hắn:



“Ta không muốn trở thành đồng lõa của ngươi.”



Linh Yển mở mắt ra là có thể thấy cô, vốn đang yên lặng thì đột nhiên vang lên âm trầm thấp: “An Ca, cô ước ta không ra được, để cô ân ái với cái tên Tạ Hồi kia có phải không?”



Hắn biết rõ trường hợp của mình, cho nên lúc bị đưa về cũng không nói gì.



Thế nhưng thời gian dài như vậy, cô cũng không tới thăm hắn.



Lương tâm bị chó cắn rồi sao?



“Đúng vậy, ngươi giận sao. Ta ở bên ngoài tìm trai trẻ, ngươi cứ ngoan ngoãn đợi ở đây!”



Ngươi giết chết hai người làm trẫm mất hai mục tiêu để lấy giá trị thù hận, trẫm không tìm ngươi tính sổ, ngươi còn thách đố trẫm.



Linh Yển xoa mũi hừ lạnh, xoay người áp Minh Thù xuống mặt đất dửng dưng hôn, ngang ngược mà bá đạo.



Không gian lớn như vậy tràn đầy không khí mập mờ.



Trong ánh sáng, hai người thân hình chồng chéo, say đắm mê hồn.