Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 432 : Phiên Ngoại Hàm Nguyệt (38)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


“Dẫn hồn giả thành phố Đông Hoa báo cáo.”



Minh Thù nhìn tư liệu trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hàm Nguyệt, so với mấy năm trước hầu như không có gì thay đổi: “Nhiệm kỳ của cô đã hết.”



Vẻ mặt của Thẩm Hàm Nguyệt không thay đổi gật đầu.



Minh Thù xóa bỏ thân phận dẫn hồn giả của cô, thu hồi sức mạnh được địa phủ giao phó, Thẩm Hàm Nguyệt lúc này và những con quỷ thông thường không có gì khác nhau.



“An Ca đại nhân.”



Thẩm Hàm Nguyệt ánh mắt sáng ngời nhìn cô: “Tôi có thể không đầu thai liền được không?”



“Cô có cống hiến cho địa phủ, có cơ hội ưu tiên đầu thai, tại sao muốn bỏ?” Minh Thù cảm thấy hứng thú nhìn cô.



“Tôi muốn đợi anh ấy.” Giọng Thẩm Hàm Nguyệt nhàn nhạt.



“Đại nhân, Linh Yển đại nhân đang gây ôn ào. Ngài nhanh đến xem.” Bên ngoài có tiểu quỷ vội vã chạy tới.



Minh Thù tắt máy tính bảng: “Tùy cô vậy.”



Thẩm Hàm Nguyệt khom lưng: “Tạ ơn đại nhân.”



Minh Thù từ trên đi xuống, dừng lại trước mặt cô: “Xem như nể tình cô mời ta ăn chân giò, cho cô đặc ân.”



Thẩm Hàm Nguyệt nhìn Minh Thù.



Minh Thù nắm tay cô.



-



Lần nữa trở lại nơi mình quen thuộc, Thẩm Hàm Nguyệt ngây người ra giống như một giấc mộng.



“Tiểu thư, cô đã về.”



Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi vào trong.



“Điện thoại của cô không gọi được, thiếu gia rất tức giận, thiếu gia chắc đang ở thư phòng, hay là cô lên cho báo tin bình an cho thiếu gia?” Người hầu cẩn thận nói.



Thẩm Hàm Nguyệt dừng lại, bước lên bậc cầu thang.



Cửa thư phòng đang khép, cảnh trong phòng đều thấy được. Người đàn ông dựa vào bàn làm việc, người phụ nữa tựa vào ngực người đàn ông.



Sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt trắng bệch, cơ thể lùi lại phía sau. Giày ma sát với mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ.



Cô xoay người rời đi, đi rất nhanh.



Lúc xuống lầu, gần như là chạy.



“Thẩm Hàm Nguyệt, em đứng lại đó cho anh!”



Giọng của Thẩm Ảnh vang lên từ phía sau, tiếp đó Thẩm Hàm Nguyệt bị bắt lại, đẩy vào chỗ tay vịn ở cầu thang.




Không sai, chính là bay.



Cô đã chết rồi sao?



“Hiện tại, Thẩm Hàm Nguyệt ngươi có một cơ hội để sống lại, ngươi muốn không?” Người đó nói.



“Sống lại?” Cô quả nhiên đã chết.



Người đó nói cho cô biết nơi này là địa phủ, mà cô chỉ có thể trở thành dẫn hồn giả mới có thể sống lại.



Nhiệm kỳ là mười năm, một năm đổi lấy năm năm tuổi thọ, mười năm chính là năm mươi tuổi.



Sau khi kết thúc nhiệm kỳ, cô còn có thể sống thêm năm mươi năm.



“Vậy... người ở cùng tôi cũng đã chết sao?”



“Chết rồi.”



Thẩm Hàm Nguyệt giống như bị ai bóp cổ họng, đột nhiên cũng không biết nên hô hấp thế nào, chết rồi... Thẩm Ảnh chết rồi...



Một lúc sau, giọng Thẩm Hàm Nguyệt mơ hồ: “Tôi... có thể chuyển tuổi thọ cho người khác không?”



Người đó cảm thấy kỳ lạ: “Trong tài liệu ghi ngươi không còn huyết thống.”



Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu: “Là anh nuôi của tôi...”



“Cũng có thể, nhưng khi nhiệm kỳ kết thúc thì ngươi sẽ chết, như vậy ngươi có đồng ý không?” Người đó rất dễ nói chuyện.



“Ta đồng ý.”



-



Thẩm Hàm Nguyệt tỉnh lại lần nữa, cô đã ở bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có tiếng tí tách của dụng cụ.



Trong lòng cô nhớ đến Thẩm Ảnh, cô tháo dụng cụ trên tay, gắng gượng rời khỏi phòng bệnh, còn chưa đi ra đã được y tá đưa về.



“Tôi muốn gặp anh trai của tôi, các người hãy buông tôi ra.”



“Ôi em gái nhỏ, cô không dễ dàng nhặt về cái mạng này đâu, đừng giằng co.”



“Tôi muốn gặp anh trai của tôi...” Thẩm Hàm Nguyệt khàn giọng:



“Cho tôi gặp anh ấy.”



“Cô nói cậu trai ở cùng cô lúc đó? Cậu ta không sao, cô đừng kích động.” Y tá trấn an cô.



“Thật sự không sao?”



Y tá cam đoan: “Thật sự không sao, cô nghỉ ngơi trước đi, chờ cô đỡ hơn thì có thể đi thăm cậu ấy.”