Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 439 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (4)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Tiên Đế nào dám không cho, Cửu Liên sơn cuối cùng cũng trao cho Minh Thù.



Tiên Đế cũng không còn tâm tư nghe những người khác lải nhải, đứng dậy chắp tay rời đi.



Tiên Đế vừa đi, chúng tiên cũng không dám giải tán. Hai vị tiên tôn này đều đang ở đây, bọn họ nào dám vượt qua quy củ.



Minh Thù lấy ra một cái túi từ trong tay áo, cầm một quả tiên hồng đỏ, vừa đi vừa ăn. Nơi nào có chúng tiên xuất hiện, trong lòng họ đều nghĩ dáng vẻ kia của tiên tôn thật lạnh lùng.



Chúng tiên: "..."



Xong rồi, xong rồi, tiên tôn nhất định là bị chuyện Tạ Sơ Dương thành thân mà phát bệnh rồi.



Ngô Đồng đợi ở bên ngoài, sau khi thấy tiên tôn nhà mình đi ra, mới bước nhanh lên trước: "Tiên tôn."



"Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn... rồi dọn nhà." Minh Thù mỉm cười.



Ngô Đồng: "..."



Minh Thù cũng không vội vàng trở về, chậm rãi đi về phía trước.



"Ngân Tranh tiên tôn."



"Tiên tôn, là Long Sa Tuyết." Ngô Đồng nói cho cô biết người đến là ai.



Long Sa Tuyết bước nhanh như gió, khuôn mặt phớt hồng, rất nhanh ngăn trước mặt Minh Thù. Đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Minh Thù: "Tiên tôn, Tạ Sơ Dương đã thành thân với ta rồi, bây giờ người làm như vậy là có ý gì?"



Ân oán giữa Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh nàng ta cũng biết một chút. Nàng ta không muốn hạnh phúc đã tới tay mình, cuối cùng bị nữ nhân này hủy hoại.



"Muốn cho ngươi nhớ kỹ ta." Minh Thù nở nụ cười ôn hòa, phảng phất như cơn gió nhẹ thổi qua, đặc biệt mềm mại thấm vào ruột gan.



Không nhớ kỹ trẫm làm sao hận trẫm chứ?



Phải nhớ kỹ trẫm!



Trong lòng, trong mộng đều là trẫm.



Long Sa Tuyết sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ Minh Thù cười với mình đẹp đến như vậy.



Nàng ta hít một hơi, dùng lời lẽ chính đáng nói:



"Tiên tôn, ta mặc kệ người và Tạ Sơ Dương có ân oán gì. Hiện tại ta là thê tử của Sơ Dương, chuyện giữa tiên tôn và Sơ Dương đã qua rồi, tiên tôn không nên khiến tất cả mọi người đều khó chịu."



"Ta chỉ dời nhà, sao lại khiến cho mọi người khó chịu được?" Minh Thù mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua bốn phía xem nên tha cô ta đến nơi nào đó đánh cho một trận mới được đây?




Hắn quả nhiên vẫn còn thích cô ta.



Long Sa Tuyết nắm chặt hai tay, nữ nhân kia trước đây có thể khiến cho Tạ Sơ Dương đối với cô nhu tình như nước thì nàng ta nhất định cũng có thể làm được.



Ngân Tranh...



Thích cô ta thì sao, hiện tại nàng mới là thê tử của hắn.



-



Chuyện Minh Thù giáo huấn Long Sa Tuyết ở tiên giới rất nhanh lan truyền khắp mọi nơi, cộng thêm chuyện Minh Thù dời cung đến Cửu Liên sơn.



Tất cả mọi người đều cảm thấy tiên tôn của bọn họ bị tức đến phát điên rồi. Năm đó cặp đôi này có tình cảm tốt biết bao nhiêu, là tấm gương cho tiên giới, ai có thể ngờ ngàn năm sau lại là cảnh như vậy.



Có điều không ai can đảm dám nói ra trước mặt họ, đó là tiên tôn, không phải là một đám tiên quân.



Bọn họ muốn tiên giới hỗn loạn sao.



Minh Thù dời cung đương nhiên có người xử lý, cô chỉ cần đợi cung mới xây xong rồi dọn vào ở là được.



"Ngô Đồng." Minh Thù gọi vọng từ trong viện ra chỗ Ngô Đồng.



Ngô Đồng chậm rãi đi tới, thầm nghĩ: "Tiên tôn có thể là đói bụng rồi chăng?"



Gần đây tiên tôn gọi cô cũng không còn chuyện gì khác ngoài chuyện ăn uống



"Dời cung là chuyện vui, đúng chứ?" Minh Thù cười híp mắt hỏi.



"Dạ..." Người khác dời cung là chuyện vui nhưng đối với người đây chỉ sợ không phải thế. Đương nhiên Ngô Đồng không dám nói ra, chỉ có thể đáp: "Là chuyện vui ạ."



"Cho nên bọn họ sẽ tặng quà cho ta đúng không?"



Ngô Đồng gật đầu: "Tiên tôn thân phận tôn quý, dời cung là chuyện quan trọng, các vị chân quân, tiên quân sẽ tặng lễ chúc mừng. Tiên tôn muốn làm yến hội náo nhiệt một chút sao? Cung chúng ta quả thật có chút quạnh quẽ, nếu như tiên tôn muốn náo nhiệt một chút, Ngô Đồng xin đi chuẩn bị ngay."



Ngô Đồng thấp thỏm trong lòng, đây là muốn mượn cớ gây chuyện với Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết sát vách sao?



"Làm yến hội làm gì, lãng phí." Minh Thù vỗ bàn.



"Nói cho bọn họ biết, năm nay thu lễ chỉ lấy đồ ăn."



Ngô Đồng: "..."